Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 355.

Cập nhật lúc: 2025-05-09 01:51:24
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/gDJB67mTt

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi nghe những lời của Chu Thừa Chí, Chu Tây Dã lập tức yên tâm, cảm thấy chuyện này thực sự chẳng liên quan gì đến mình!

Những người mà Chu Thừa Chí nhắc đến, bất kỳ ai trong số họ cũng đều là lãnh đạo cấp quân đội trở lên. Nhân mạch của họ không chỉ giới hạn ở Bắc Kinh mà còn trải rộng khắp cả nước. Muốn điều tra ai, xử lý ai, chuyện đó quá dễ dàng.

Chu Tây Dã đưa lại tập hồ sơ cho Chu Thừa Chí:

“Bố gọi con ra ngoài làm gì?”

Chu Thừa Chí vỗ nhẹ vào tập hồ sơ:

“Tất nhiên là để xem kịch hay. Biên Hải Bình đã được đưa về rồi, chúng ta qua đó, chắc cũng vừa kịp lúc ông ta tới nơi.”

Chu Tây Dã lại một lần nữa kinh ngạc:

“Dùng trực thăng sao?”

Chu Thừa Chí hừ lạnh:

“Yên tâm, lý do đưa ông ta về không phải vì chuyện riêng. Còn về Biên Chiến, lần này nó chắc chắn không thoát được. Cả Biên Tòng Văn nữa, ngay cả bố vợ nó chúng ta cũng đã xử lý rồi.”

“Năm đó, chuyện của Biên Hải Sơn là do Thương Thời Nghị làm phải không? Ông ấy vẫn còn quá nhân từ, đáng lẽ khi đó phải nhổ tận gốc mối quan hệ này, không để sót lại chút gì, cả Biên Hải Bình cũng thế…”

Chu Tây Dã nhớ lại chuyện năm xưa:

“Khi đó, Biên Hải Bình chịu đến Bắc Kinh làm chứng, ai cũng nghĩ ông ta là người đặt đại nghĩa lên trên tình thân. Ai mà ngờ được ông ta lại che giấu sâu như vậy? Hơn nữa, năm đó hắn rời khỏi Bắc Kinh cũng vì không đồng ý với cách nhà họ Biên đối xử với Biên Tố Khê.”

“Vậy nên ông ta mới đưa cả nhà rời đi, khiến người ta vô thức mất cảnh giác với ông ta.”

Chu Thừa Chí hừ lạnh:

“Chó đi ngàn dặm vẫn ăn cứt, sói đi ngàn dặm vẫn ăn thịt. Nhà họ Biên có thể nuôi ra được người lương thiện chắc? Ngay từ gốc rễ đã không thể nào sinh ra quả ngọt. Còn về Biên Chiến, con đúng là mù quáng, vậy mà lại làm bạn với nó nhiều năm như thế.”

Chu Tây Dã im lặng. Câu này của Chu Thừa Chí không sai. Khi còn trẻ, anh từng nghĩ Biên Chiến rất lợi hại, có thể giành chức vô địch trong cuộc thi võ thuật toàn quân.

Tâm lý ngưỡng mộ kẻ mạnh khiến anh muốn làm bạn với Biên Chiến. Nhưng sau này, khi càng tiếp xúc, anh càng nhận ra Biên Chiến thích tranh công quá mức. Vì là bạn bè, anh đã nhẫn nhịn, rồi dần dần xa cách.

Chỉ là, những năm tháng họ thân thiết nhất, họ đã quá quen thuộc với nhau, thậm chí hiểu rõ tâm lý và chiến thuật của đối phương.

Tâm trạng của Chu Thừa Chí rất tốt, lại không nhịn được mà lẩm bẩm:

“Thật không ngờ, Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương lại có sức ảnh hưởng đến thế. Bình thường, mấy lão già xảo quyệt này chẳng bao giờ chịu tự đ.â.m đầu vào rắc rối.”

Càng ở vị trí cao, người ta càng cẩn trọng. Dù chỉ là một câu nói có thể giải quyết được chuyện, họ cũng sẽ tìm cách thoái thác, né tránh bằng mọi cách.

Chu Thừa Chí hiểu rõ mánh khóe của đám cáo già này. Vì vậy, khi đi tìm họ, ông đã nói thẳng: Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương đang gặp nguy hiểm. Nghe vậy, những người đó lập tức đồng ý ra tay, nhưng với một điều kiện—hai đứa nhỏ phải đến nhà họ chơi một ngày khi họ nghỉ ngơi.

Chu Thừa Chí đương nhiên đồng ý. Đến lúc đó, nếu Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương không chịu ở lại, thì cũng không thể trách ông được.

Đến nơi, Chu Thừa Chí dẫn Chu Tây Dã vào trong. Trong phòng đã có hai người đàn ông tầm tuổi ông, mang phong thái nghiêm nghị của những người từng nắm giữ quyền lực.

Chu Tây Dã nhận ra cả hai. Một người là Hà Gia Niên của bên Mặt Trận Thống Nhất, một người là Lương Xuân Sinh của Tổng Hậu.

Anh bước tới chào hỏi, đứng nghiêm cúi chào họ theo nghi thức quân đội.

Hà Gia Niên mỉm cười gật đầu với Chu Tây Dã:

“Dạo này cháu thể hiện không tệ ở Tây Bắc đấy, không làm mất mặt bố cháu.”

Chu Thừa Chí hơi tự hào:

“Chuyện đó không phải hiển nhiên sao? Cha anh hùng, con hảo hán, câu này chẳng phải nói suông.”

Lương Xuân Sinh đứng bên cạnh cười châm chọc:

“Cũng không biết năm đó ai là người gọi điện thoại, nếu không thì bây giờ Tây Dã đã còn giỏi hơn nữa rồi.”

Chu Thừa Chí có chút xấu hổ:

“Các ông xem kìa… Nếu các ông chỉ có một đứa con trai, các ông có nỡ không? Thôi được rồi, nói vào chuyện chính đi, Biên Hải Bình đến chưa?”

Hà Gia Niên lắc đầu:

“Còn phải chờ một lát nữa. Đi nào, chúng ta ngồi xuống uống trà, lát nữa họ sẽ đến.”

Sau khi ngồi xuống, bí thư được gọi đến để pha trà mới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-355.html.]

Hà Gia Niên lại tiếp tục khen Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương:

“Hai đứa nhỏ này sau này chắc chắn không tầm thường. Nói riêng về Tiểu Chu Kỷ thôi, thông minh vô cùng, còn nhỏ mà đã biết quan sát sắc mặt người khác.”

Ông ta khen ngợi hết lời, khiến một đứa trẻ mới bảy tháng tuổi cũng được tâng bốc thành thần đồng.

Chu Tây Dã gần như không thể nghe tiếp được nữa. Anh chưa bao giờ thấy hai đứa trẻ có gì quá mức thông minh xuất chúng, chỉ là hoạt bát hơn những đứa trẻ cùng tuổi một chút.

Lương Xuân Sinh cũng phụ họa theo, rất đồng tình với nhận xét của Hà Gia Niên. Dù cả hai ông cũng đều có cháu trai cháu gái, nhưng họ vẫn thích Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương hơn.

Một phần vì có mối quan hệ với Khương Tri Tri, phần khác là vì họ đã chứng kiến hai đứa trẻ ra đời, ngay từ đầu đã đặt vào đó nhiều tình cảm, nên sự yêu thích cũng không giống bình thường.

Sau khi nói chuyện về bọn trẻ, Hà Gia Niên lại quay sang trao đổi với Chu Tây Dã về công việc. Ông ta hỏi anh khá nhiều vấn đề liên quan đến biên giới, và sau khi nghe câu trả lời, liên tục gật đầu hài lòng, còn căn dặn:

“Tiếp tục cố gắng, tranh thủ sớm điều về Bắc Kinh.”

Lương Xuân Sinh cũng gật đầu:

“Đúng vậy, cố gắng điều về Bắc Kinh sớm, cả nhà đoàn tụ vẫn tốt hơn.”

Chu Tây Dã im lặng. Dù có muốn điều về Bắc Kinh hay không, anh cũng không thể thể hiện thái độ trước mặt hai vị đại lão này. Bất kỳ lựa chọn nào cũng có thể khiến họ suy nghĩ nhiều.

Dù sao thì anh cũng không phải Tiểu Chu Kỷ hay Thương Thương, không thể tùy tiện được.

Đang trò chuyện, bí thư bước vào báo tin:

“Biên Hải Bình đã được đưa đến.”

Hà Gia Niên đứng dậy, nhìn sang Chu Thừa Chí:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Đi thôi, qua xem thử. Biên Hải Bình lần này đến đây rồi thì đừng mong quay về nữa.”

Vừa nói, ông vừa dẫn đường sang phòng bên cạnh. Chu Tây Dã giống như một trợ lý theo sát phía sau ba người họ.

Biên Hải Bình bị bất ngờ đưa về Bắc Kinh, trên đường đi trong lòng đã đoán được có chuyện gì đó không ổn, suốt cả hành trình đều thấp thỏm lo âu. Đến khi nhìn rõ nơi mình bị đưa tới, sắc mặt ông ta lập tức trắng bệch.

Sống ở Bắc Kinh bao nhiêu năm, ông ta đương nhiên biết rõ đây là nơi gì. Những người bước vào đây, có mấy ai còn có thể nguyên vẹn mà đi ra?

Nỗi sợ khiến ông ta gần như nghẹt thở!

Nhìn thấy Chu Thừa Chí và những người khác bước vào, sắc mặt Biên Hải Bình càng tái nhợt hơn, môi run rẩy, hai chân mềm nhũn như đứng không vững, cố gắng lắm mới có thể miễn cưỡng đứng lên:

“Tôi… tôi không làm gì sai cả, tại sao lại đưa tôi đến đây… Các người đây là…”

Ông ta muốn nói bọn họ đang lạm dụng quyền lực, nhưng lời đến miệng lại không dám thốt ra.

Đối diện với những người này, ông ta nào có gan lên tiếng?

Bọn họ, chỉ cần một người thôi, cũng có thể bóp c.h.ế.t ông ta mà chẳng cần lý do gì.

Hà Gia Niên nhìn ông ta với vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén như hổ, giọng nói trầm lạnh:

“Biên Hải Bình, ông có biết vì sao chúng tôi đưa ông đến đây không?”

Biên Hải Bình lắc đầu, cố gắng giữ bình tĩnh:

“Không rõ, những năm qua tôi không còn ở Bắc Kinh, công tác luôn trong sạch liêm khiết, tôi không biết mình đã phạm phải sai lầm gì.”

Lương Xuân Sinh cười lạnh:

“Liêm khiết sao? Biên Hải Bình, đến nước này mà ông còn muốn mạnh miệng à? Điều đó chẳng có lợi gì cho ông cả. Mỗi một lời ông nói, hãy suy nghĩ thật kỹ!”

Biên Hải Bình im lặng. Trong lòng ông ta thực sự không rõ rốt cuộc bọn họ đã nắm được bao nhiêu chứng cứ, cũng không biết nên nói gì và không nên nói gì.

Nhưng ông ta vẫn muốn cố gắng giành lấy một con đường sống cho bản thân.

Hà Gia Niên nhìn chằm chằm vào Biên Hải Bình, ánh mắt sắc bén như thể có thể nhìn thấu tất cả suy nghĩ trong lòng ông ta.

Hai chân Biên Hải Bình run rẩy liên tục, gần như sắp đứng không vững, đến khi sắp khuỵu xuống, Hà Gia Niên mới chậm rãi mở miệng:

“Nói đi, khai hết về Biên Chiến trước đã…”

Loading...