Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 354.

Cập nhật lúc: 2025-05-09 01:49:59
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/xc6A0TZr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Tây Dã gật đầu: “Đúng là nghi ngờ, hơn nữa tôi không muốn bỏ sót bất kỳ manh mối nào. Tôi còn ba ngày nữa là phải đi rồi, tôi muốn giải quyết chuyện này trước khi đi.”

Tống Đông nhíu mày: “Vậy thì hơi gấp đấy. Ba ngày có thể chẳng điều tra ra được gì. Cậu không thể kéo dài kỳ nghỉ sao?”

Chu Tây Dã lắc đầu: “Tôi không thể rời đi quá lâu.”

Tống Đông thở dài: “Bây giờ cậu đúng là không thể đi quá lâu thật. Yên tâm đi, tôi sẽ sớm lấy được tài liệu của Biên Tòng Văn cho cậu. Mà cậu chẳng phải đã nhờ chú Chu rồi sao? Sao không để chú ấy điều tra luôn?”

Chu Tây Dã cũng không giấu diếm: “Tôi chỉ muốn có thêm manh mối, nhanh chóng giải quyết chuyện này.”

Tống Đông suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thực ra tìm thêm vài hướng điều tra cũng tốt. Chắc chắn bọn họ sẽ phát hiện ra, đến lúc đó sẽ có động thái, mà càng có động thái thì càng dễ lộ sơ hở. Chỉ là chuyện của Biên Chiến này…”

Khương Tri Tri đang ở phòng nước giúp Hứa Minh Nguyệt nhặt rau hẹ. Bây giờ còn sớm, nhiều người vẫn chưa tan làm, phòng nước cũng chẳng có mấy ai.

Vừa làm cá, Hứa Minh Nguyệt vừa trò chuyện với Khương Tri Tri: “Rau hẹ mùa xuân ăn vẫn ngon lắm. Một lát nữa chị làm ít bánh hẹ hấp cho mọi người nhé.”

Khương Tri Tri vui vẻ nói: “Được thôi, lại làm phiền chị rồi.”

Hứa Minh Nguyệt dịu dàng cười: “Phiền gì chứ? Hôm nay chị cũng được nghỉ. Dạo này trường chưa sắp xếp lịch dạy cho tôi. Trước đây chị chưa từng làm giáo viên, giờ vẫn đang vừa học vừa tìm hiểu, nhưng chị khá thích công việc hiện tại, vẫn tốt hơn trước kia làm hậu cần.”

Khương Tri Tri gật đầu cười: “Đương nhiên rồi, ở bên học sinh, con người cũng thấy trẻ ra.”

Hứa Minh Nguyệt liên tục gật đầu: “Đúng thế. Chị cảm thấy mỗi khi bước vào khuôn viên trường là cả người tràn đầy sức sống.”

“À phải rồi, lần này Chu Tây Dã về bao lâu?”

Nhắc đến chuyện này, Khương Tri Tri có chút buồn: “Năm ngày. Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi.”

Hứa Minh Nguyệt ngạc nhiên: “Nghỉ ngắn vậy sao? Vậy chẳng phải vừa nhìn con được mấy ngày đã phải đi rồi à? Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương còn chưa kịp thân quen với cậu ấy nữa.”

Khương Tri Tri thở dài: “Còn cách nào khác đâu. Nhưng mà vừa về, Thương Thương đã chịu để anh ấy bế rồi.”

Hứa Minh Nguyệt bật cười: “Đấy chính là tình thân ruột thịt. Chu Tây Dã nhìn thấy hai đứa nhỏ có phải ngạc nhiên lắm không?”

Khương Tri Tri gật đầu: “Rất ngạc nhiên. Nhưng lúc đó em không có ở nhà. Mẹ chồng em kể rằng anh ấy lúc đứng trước cửa sợ đến mức không dám bước vào…”

Hai người vừa cười vừa trò chuyện. Mãi đến khi cơm nấu xong, họ mới mang vào nhà. Lúc này, Chu Tây Dã và Tống Đông cũng vừa nói chuyện xong.

Hứa Minh Nguyệt nấu ăn nhanh nhẹn lại ngon, hầm một nồi cá, làm bánh hẹ, xào một đĩa cải thảo, còn rang thêm một đĩa lạc.

Tống Đông nhìn mà tiếc rẻ: “Có lạc rang à? Đây đúng là món nhắm rượu tuyệt nhất. Tiếc là chiều nay tôi còn phải đi làm. Không thì chúng ta làm vài ly rồi. Hay là tôi rót cho cậu một ly, cậu tự uống đi?”

Chu Tây Dã từ chối: “Lúc khác uống cũng được. Một lát nữa tôi còn phải về trông con, người đầy mùi rượu cũng không hay.”

Hứa Minh Nguyệt cũng vội ngăn lại: “Tây Dã không uống thì anh đừng ép nữa. Cậu ấy về được hai ngày, chắc chắn muốn ở bên con nhiều hơn.”

Tống Đông nghĩ lại cũng thấy đúng: “Được rồi, lần sau uống sau. Cậu về nhà ôm hai đứa nhỏ đi. Tôi nghe nói giờ chúng là bảo bối của cả đại viện đấy.”

Lâu ngày không gặp, bữa cơm trưa kéo dài tận một tiếng. Ăn xong, Tống Đông đi làm, Chu Tây Dã và Khương Tri Tri cũng chuẩn bị rời khỏi.

Chu Tây Dã nghĩ, bên Chu Thừa Chí nhanh nhất cũng phải mất hai ba ngày để điều tra. Dù sao giao thông bị hạn chế, hơn nữa nhiều chuyện cũng không thể nói rõ qua điện thoại.

Không ngờ buổi chiều, Chu Thừa Chí lại về sớm. Nhìn Chu Tây Dã đang bế con, ông nói: “Đưa Thương Thương cho Tri Tri đi, theo bố ra ngoài một chuyến.”

Chu Tây Dã không hỏi nhiều, liền đặt Thương Thương vào tay Khương Tri Tri rồi đi theo Chu Thừa Chí ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-354.html.]

Phương Hoa nghe thấy động tĩnh liền bước ra từ trong bếp, lúc này Chu Tây Dã và Chu Thừa Chí đã rời khỏi sân. Bà đầy vẻ khó hiểu:

“Bố con gọi Tây Dã đi đâu thế? Mẹ nghe giọng ông ấy có vẻ không được tốt lắm?”

Khương Tri Tri vội giải thích:

“Không có gì đâu ạ, chắc là có chuyện công việc thôi. Mẹ ơi, cơm của Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ đã xong chưa?”

Phương Hoa lập tức chuyển hướng sự chú ý:

“Xong rồi, xong rồi! Mẹ đang để nguội một chút là có thể ăn được.”

Hai đứa trẻ bây giờ đã bắt đầu ăn một ít cơm mềm không nêm muối. Phương Hoa không yên tâm để chị Trần nấu, lần nào bà cũng đích thân chuẩn bị cho bọn trẻ.

Khi Khương Tri Tri đút cơm cho hai đứa, cô vẫn không ngừng nghĩ ngợi—phải chăng Chu Thừa Chí đã phát hiện ra điều gì đó nên mới đột ngột gọi Chu Tây Dã đi?

Chu Thừa Chí lái xe đưa Chu Tây Dã đi, vừa bực bội vừa nói:

“Thằng tư nhà họ Biên, Biên Hải Bình, đúng là giỏi giấu mình! Năm đó, ông ta chịu đứng ra làm chứng chống lại Biên Hải Sơn, ai cũng nghĩ ông ta là người chính trực, dám hy sinh tình thân vì chính nghĩa! Nhưng thực tế thì sao… Ông ta mới đúng là con sói nham hiểm nhất!”

Vừa nói, ông vừa đưa một tập hồ sơ cho Chu Tây Dã:

“Những năm qua, Biên Hải Bình phát triển rất tốt ở bên ngoài. Vì đã ra mặt tố cáo, cắt đứt quan hệ với nhà họ Biên và lập công lớn, ông ta còn được thăng chức nữa kìa!”

Chu Tây Dã mở tập hồ sơ ra, bên trong ghi chép toàn bộ thông tin về Biên Hải Bình, chi tiết đến mức mỗi năm ông ta làm việc ở đâu cũng rõ ràng.

Thời điểm Biên Hải Bình rời khỏi Bắc Kinh là ngay sau khi Biên Tố Khê gặp chuyện.

Sau đó, ông ta từng có một khoảng thời gian làm việc ở Giang Bắc. Chu Tây Dã nhìn chằm chằm vào dòng thời gian một lúc, rồi hỏi:

“Bố Khương trước đây cũng từng ở Giang Bắc đúng không?”

Chu Thừa Chí gật đầu:

“Đúng thế. Ông ấy được điều từ Giang Bắc về Bắc Kinh. Khi ấy, con gái ông ấy vừa mới chào đời không lâu. Ông ấy còn hay đùa rằng, Tri Tri là phúc tinh của mình. Trước đó, mãi chẳng có cơ hội điều động, vậy mà sau khi Tri Tri chào đời không bao lâu, ông ấy lại được điều về Bắc Kinh, còn vào một bộ phận rất tốt nữa.”

Chu Tây Dã nhíu mày, chỉ vào mốc thời gian trên hồ sơ:

“Vậy tức là, năm Tri Tri chào đời, Biên Hải Bình cũng ở Giang Bắc. Mà con nhớ Thương Phó bộ trưởng từng nói, con gái ông ấy bị mất tích cũng ở Giang Bắc…”

Chu Thừa Chí giật mình, vội cầm hồ sơ lên xem kỹ lại:

“Ý con là, con gái của Khương Chấn Hoa rất có thể đã bị Biên Hải Bình tráo đổi? Vậy con gái của Khương Chấn Hoa bây giờ ở đâu? Ông ta bắt đi làm gì?”

Hạt Dẻ Rang Đường

“Nếu ông ta đã bắt con gái Thương Thời Nghị, sao không cứ thế mang đi luôn? Còn mất công tráo đổi? Hơn nữa, nếu ông ta có thù oán, đáng ra phải nhằm vào Thương Thời Nghị chứ, sao lại giao Tri Tri cho Khương Chấn Hoa? Khi ấy, ở với Khương Chấn Hoa, Tri Tri lại được nuôi dưỡng rất tốt…”

Chu Tây Dã cảm thấy chuỗi thời gian này quá trùng hợp:

“Liệu có khi nào ông ta bắt nhầm không? Ông ta tưởng rằng mình đã bắt được con gái của Thương Thời Nghị?”

Chu Thừa Chí cũng không nghĩ ra:

“Chuyện này để đó đã. Hôm nay bố đã bàn bạc với mấy người bên lão Hà rồi. Nếu nhà họ Biên không chịu yên phận, vậy thì cứ để bọn họ nếm thử chút bài học.”

Chu Tây Dã kinh ngạc:

“Bố còn tìm cả bác Hà sao?”

Chu Thừa Chí trừng mắt:

“Tại sao không? Bình thường bọn họ chẳng hay nói rằng Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ là cháu ruột của họ sao? Ngày nào chẳng nói, ai dám bắt nạt Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ thì sẽ lột da người đó! Bây giờ chính là lúc họ chứng tỏ điều đó. Nếu không, sau này đừng hòng đòi bế bọn nhỏ nữa!”

Loading...