Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 351.
Cập nhật lúc: 2025-05-09 01:49:10
Lượt xem: 47
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Tri Tri chưa nói hết câu đã bị Chu Tây Dã cắt ngang: “Không đâu, trước khi đi anh sẽ giải quyết chuyện này.”
Cô ôm lấy cổ anh, áp sát vào má anh: “Anh chỉ còn bốn ngày ở nhà, nếu bận rộn giải quyết chuyện này thì sẽ không thể ở bên em và con. Em sẽ buồn lắm đấy.”
Chu Tây Dã im lặng, chỉ siết chặt vòng tay, ôm chặt eo thon của cô.
Khương Tri Tri cọ má vào mặt anh một cách thân mật: “Em nghĩ rằng, nếu anh ta đã quay lại thì chắc chắn có mục đích. Thay vì tìm bằng chứng, sao chúng ta không chủ động tấn công, dụ anh ta ra?”
Chu Tây Dã hơi nhíu mày, nhưng nhanh chóng hiểu được cô muốn làm gì: “Không được… như vậy quá nguy hiểm.”
Cô đầy tự tin: “Có anh ở đây, chắc chắn em sẽ không gặp nguy hiểm, đúng không? Hơn nữa, bố mẹ ruột của em vẫn chưa về nước, nên anh ta cũng không thể đe dọa họ được.”
Tình hình hiện tại đã khác, cho dù thân thế của cô có bị phơi bày thì cùng lắm cũng chỉ có người đàm tiếu sau lưng, nhưng không thể gây ra sóng gió lớn.
Thương Thời Nghị vì chưa kết thúc nhiệm kỳ nên chưa thể quay về, nếu không, có lẽ gia đình họ đã được đoàn tụ rồi.
Chu Tây Dã nhíu chặt mày, vẫn từ chối: “Nếu Biên Chiến biết em là con gái của Biên Tố Khê, anh ta sẽ nhận ra Nhà họ Biên sụp đổ là do Thương Phó bộ trưởng ra tay trong bóng tối. Đến lúc đó, anh ta chắc chắn sẽ trút toàn bộ thù hận lên em và bọn trẻ.”
Khương Tri Tri đưa tay bịt miệng anh: “Anh nghe em nói đã. Hôm nay em cũng đã suy nghĩ rất kỹ, nếu làm vậy, nguy hiểm duy nhất chính là em mà thôi.”
“Dù sao thì chúng ta cũng đã biết trước mọi chuyện, có thể chuẩn bị sẵn phương án phòng bị, chỉ cần bảo vệ Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương thật tốt.”
Chu Tây Dã còn định nói tiếp, nhưng cô đã nâng mặt anh lên, hôn xuống, còn tinh nghịch trêu đùa đầu lưỡi anh.
Đôi tay cô cũng không nhàn rỗi, mơn trớn khắp nơi.
Cuối cùng, Chu Tây Dã bị dụ dỗ thành công. Trong tiếng mưa rả rích ngoài cửa sổ, hai người quấn quýt đến nửa đêm.
…
Khương Tri Tri cảm thấy đã rất lâu rồi cô chưa được ngủ nướng như vậy. Biết là không còn sớm nhưng cô vẫn không muốn dậy.
Cũng do cô tự chuốc lấy, tối qua cứ nhất quyết phải hấp dẫn sự chú ý của con sói lớn kia.
Cô trở mình, quyết định ngủ thêm một lát, nhưng trong cơn mơ màng, cảm giác có một cơ thể nhỏ mềm mại bò lên đầu mình, sau đó, mặt cô liền bị một đống nước miếng dính đầy.
Ngay sau đó, một bàn tay bé nhỏ vỗ một cái thật mạnh lên má cô.
Khương Tri Tri bất đắc dĩ mở mắt, liền thấy Thương Thương đang ngồi trên gối của cô, cúi người cười tít mắt với cô, cái miệng nhỏ xíu há ra, nước miếng nhỏ tong tỏng lên mặt cô.
“Nhóc con xấu xa!”
Cô bật cười, ôm con gái vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lên cái m.ô.n.g nhỏ của bé.
Chu Tây Dã đứng bên giường nhìn hai mẹ con đùa nghịch, mãi đến khi cả hai chơi đủ rồi, anh mới nhẹ giọng nhắc: “Sắp mười giờ rưỡi rồi, em có muốn dậy không?”
Khương Tri Tri ngạc nhiên, cô nhớ rõ lần đầu tỉnh dậy mới chỉ tám giờ, sao chớp mắt một cái đã thành mười rưỡi rồi? Cô vội vàng ngồi dậy, đẩy Thương Thương vào lòng Chu Tây Dã: “Anh bế con ra ngoài trước đi, em dậy ngay đây. Sao anh không gọi em?”
Chu Tây Dã im lặng, là do tối qua cô nói rõ ràng rằng sáng nay muốn ngủ đến khi nào tự nhiên tỉnh, không được phép đánh thức cô dậy.
Khương Tri Tri nhanh chóng bò dậy, rửa mặt xong rồi ra phòng khách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-351.html.]
Phương Hoa đang bế Tiểu Chu Kỷ, còn Chu Thừa Ngọc và chị Trần thì đang gói sủi cảo.
Thấy cô đi ra, Phương Hoa cười híp mắt: “Dậy rồi à? Không còn sớm nữa đâu, con đừng ăn sáng nữa, sủi cảo sắp xong rồi, chờ chút ăn luôn đi.”
Mặt Khương Tri Tri đỏ bừng, cô ngồi xuống, cùng mọi người gói sủi cảo: “Con chỉ định chợp mắt một lát thôi, không ngờ lại ngủ đến tận bây giờ.”
Chu Thừa Ngọc tỏ vẻ thấu hiểu: “Người trẻ thích ngủ nướng là chuyện bình thường. Hơn nữa, Tây Dã lâu lắm mới về một chuyến, vậy nên…”
Phương Hoa lập tức ho nhẹ, lườm anh ta: “Cô thật là, cái gì cũng dám nói ra miệng. Người trẻ da mặt mỏng, cô nói ít chút đi.”
Chu Thừa Ngọc cười ha ha: “Chị dâu, sao em thấy chị thiên vị Tri Tri quá vậy? Cứ mở miệng ra là bênh con bé.”
Phương Hoa nói với vẻ đương nhiên: “Chị không thiên vị ai cả, ai tốt với chị thì chị tốt lại thôi. Cô tự nghĩ xem, nếu không có Tri Tri, chân cô có khỏi bệnh không?”
Chu Thừa Ngọc gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, thật sự phải cảm ơn Tri Tri. Nếu không có con bé, trời mưa thế này thì chân em chắc chắn không thể thoải mái thế này đâu.”
Khương Tri Tri đỏ mặt hơn: “Mẹ, cô ơi, hai người đừng bàn luận về con nữa. Con ngại lắm đấy.”
Cả ngày trời vẫn mưa lất phất. Vì trời mưa, hai đứa trẻ không thể ra ngoài chơi, sốt ruột đến mức kêu ầm lên.
Chúng bò trong khu vực rào chắn một lúc rồi lại chìa tay, chỉ trỏ ra bên ngoài.
Khương Tri Tri và Chu Tây Dã kiên nhẫn giải thích với chúng rằng bên ngoài lạnh và mưa, ra ngoài sẽ bị ốm.
Không biết hai đứa nhỏ có hiểu không, nhưng nghe xong thì chúng lại quay đầu bò đi chơi tiếp. Chẳng bao lâu sau, chúng lại quay lại, chỉ ra ngoài và “a a” kêu đòi đi.
Sau bữa trưa, Chu Tây Dã ra ngoài. Phương Hoa không nhịn được lẩm bẩm: “Về nhà mà còn có chuyện gì nữa chứ? Có chuyện gì quan trọng hơn vợ con sao? Ở nhà được có mấy ngày mà ngày nào cũng ra ngoài, vậy về làm gì?”
Khương Tri Tri cười: “Mẹ ơi, con không có ý kiến gì đâu. Tây Dã rất yêu thương hai đứa nhỏ. Nếu không phải chuyện quan trọng bắt buộc phải đi, anh ấy chắc chắn sẽ không rời nhà đâu.”
Thấy trên mặt cô không hề có chút oán giận nào, Phương Hoa mới yên tâm, thở dài: “Nói đi cũng phải nói lại, Tây Dã cũng chẳng dễ dàng gì. Trong lòng nó chắc chắn cũng muốn có một gia đình ấm áp, nhưng điều kiện không cho phép. Đúng là, từ xưa đến nay, trung nghĩa và hiếu đạo khó mà vẹn toàn. Lo cho thiên hạ thì đành phải hy sinh gia đình nhỏ.”
“Tri Tri, con cũng chịu thiệt thòi rồi.”
Khương Tri Tri cười: “Mẹ ơi, mẹ nói vậy khách sáo quá rồi. Con nào có vất vả gì đâu? Bây giờ con hạnh phúc lắm. Mẹ, bố và cô đều đối xử với con rất tốt, vô điều kiện giúp con chăm con nhỏ, để con có thể làm việc mình thích. Con rất mãn nguyện rồi.”
Phương Hoa vỗ tay một cái: “Chuyện này là điều đương nhiên mà…”
Chu Thừa Ngọc cười xen vào: “Được rồi, hai người đừng khách sáo khen nhau qua lại nữa. Đều là người một nhà, giúp đỡ nhau là chuyện bình thường.”
Hạt Dẻ Rang Đường
…
Trại giam số Hai.
Biên Tiêu Tiêu với gương mặt tiều tụy trắng bệch, nhìn Biên Chiến, lặng lẽ khóc đầy ấm ức.
Biên Chiến nhíu mày nhìn cô ta: “Em đừng khóc nữa, nói rõ ràng cho anh biết chuyện gì đã xảy ra? Sao lại thành ra thế này? Những gì bên ngoài nói có đúng không? Mẹ thật sự bị dọa đến mức hóa điên sao?”
“Còn gia đình bác cả nữa, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Biên Tiêu Tiêu nghẹn ngào: “Chắc chắn là Khương Tri Tri, chính cô ta xúi giục nhà họ Chu làm vậy.”
Biên Chiến nhíu mày nhìn cô em gái đang khóc không thành tiếng, trong lòng vừa xót xa vừa dấy lên cơn giận khó nói. Anh ta nghiến răng ken két: “Em… đây chính là người đàn ông mà em khăng khăng đòi lấy sao? Rõ ràng ngay từ đầu em có thể cưới cậu ta rồi mà.”
Biên Tiêu Tiêu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Biên Chiến: “Anh, anh sẽ cứu em ra ngoài đúng không? Anh thương em nhất, đúng không? Hơn nữa, năm đó anh còn nợ em một chuyện, anh quên rồi sao? Anh đã từng hứa với em mà…”