Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 350.

Cập nhật lúc: 2025-05-08 04:19:17
Lượt xem: 83

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8UwA9U1j5Q

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tất nhiên là có rồi.”

Chu Tây Dã hỏi: “Ở đâu?”

Thôi cán sự cười nói: “Ở văn phòng của tôi. Nếu anh tiện thì có thể qua lấy ngay bây giờ. Hôm qua tôi vừa rửa xong, vốn định đưa cho chị dâu, nhưng bận quá lại quên mất. Vừa nãy cũng quên không nói với chị dâu luôn.”

Anh ta nói rất khách sáo, nhưng thực tế là vô tình chụp được bức ảnh. Đến khi rửa ra, anh ta mới nhận ra có vấn đề, vì vậy vẫn chưa đưa cho họ.

Chu Tây Dã gật đầu, theo Thôi cán sự đến văn phòng lấy ảnh. Sau khi lấy ra, anh mới mở phong bì xem.

Có tổng cộng hai tấm ảnh. Một tấm chụp Khương Tri Tri đang bế Tiểu Chu Kỷ, nói chuyện với một cô trong đại viện, ánh mắt dịu dàng, nụ cười rạng rỡ.

Tấm còn lại chụp Phương Hoa và Khương Tri Tri, mỗi người bế một đứa trẻ, vừa đi vừa cười nói vui vẻ, trông rất ấm áp.

Chu Tây Dã xem lướt qua một lượt, sau đó nhìn kỹ hơn. Trong bức ảnh đầu tiên, ở mặt bên của tòa nhà ăn phía sau, xuất hiện một cái bóng kỳ lạ. Có vẻ như có ai đó đang đứng sát tường, và bóng của người đó bị kéo dài ra.

Cũng chính vì lý do này mà Thôi cán sự không đưa thẳng bức ảnh cho Khương Tri Tri. Ban đầu anh ta định giao nó cho bộ phận an ninh, nhưng đúng lúc gặp Chu Tây Dã nên quyết định đưa cho anh.

Hạt Dẻ Rang Đường

Là một cán bộ tuyên truyền, trong một số trường hợp, anh ta vẫn có sự nhạy bén và cảnh giác nhất định.

Sau bữa tối, khi Khương Tri Tri và Phương Hoa chuẩn bị tắm cho bọn trẻ thì Chu Tây Dã mới vội vàng trở về.

Vai anh bị mưa làm ướt, những sợi tóc cứng cũng đọng lại vài giọt nước.

Khương Tri Tri đang bế Tiểu Chu Kỷ đã cởi sạch quần áo, chỉ quấn một chiếc khăn nhỏ, chuẩn bị đi tắm. Nhìn thấy Chu Tây Dã vào cửa, cô lùi lại hai bước về phía phòng khách:

“Không ngờ lại mưa nữa. Anh ăn cơm chưa?”

Tiểu Chu Kỷ nhìn thấy bố liền duỗi đôi tay mũm mĩm trắng trẻo ra, miệng sốt ruột gọi “a a a”, muốn bố bế.

Khương Tri Tri bật cười, lùi thêm hai bước: “Không được, người bố lạnh quá, quần áo cũng ướt rồi. Nếu bế Tiểu Chu Kỷ lúc này, con sẽ bị cảm mất. Chúng ta đi tắm trước, tắm xong quay lại, rồi để bố bế có được không?”

Nói xong, cô liếc nhìn Chu Tây Dã một cái, nhanh chóng bế Tiểu Chu Kỷ sắp khóc òa vào phòng tắm, đặt vào bồn nước. Vừa chạm vào nước, cậu nhóc lập tức quên mất chuyện khóc, vỗ nước tí ta tí tách, cười vui vẻ.

Phương Hoa vừa rửa mặt cho Thương Thương vừa hỏi Khương Tri Tri: “Tây Dã ăn tối chưa?”

Khương Tri Tri lắc đầu: “Không rõ lắm. Cô ở bên ngoài, nếu anh ấy chưa ăn thì cô sẽ lo cho mà. Hơn nữa, một người lớn như thế, tự anh ấy cũng biết lo mà.”

Phương Hoa cười nói: “Có câu ‘nuôi con trăm tuổi, lo lắng chín mươi chín năm’, không nhịn được mà cứ muốn quan tâm thôi.”

Khương Tri Tri cười mà không nói gì, tập trung tắm cho Tiểu Chu Kỷ. Nhưng trong lòng cô vẫn suy nghĩ về sự khác lạ của Chu Tây Dã, cùng với biểu cảm kỳ lạ của anh khi nói đã gặp một người quen cũ…

Sau khi tắm cho hai đứa nhỏ xong đi ra, Chu Tây Dã vừa hâm nóng cơm canh xong, chuẩn bị ăn.

Lúc này, Tiểu Chu Kỷ lại nhớ ra chuyện lúc nãy bố chưa bế mình, liền vươn tay đòi bế ngay.

Thương Thương thì chẳng để tâm lắm, ôm chặt con thỏ cao su, vừa cắn tai thỏ vừa vung tay vẫy vẫy, trông rất vui vẻ.

Chu Tây Dã đành phải đặt đũa xuống, đi qua bế Tiểu Chu Kỷ.

Chu Thừa Ngọc muốn bế giúp nhưng Tiểu Chu Kỷ không chịu, vặn vẹo người nép vào lòng Chu Tây Dã, cười khanh khách.

Cuối cùng, Chu Tây Dã chỉ có thể vừa bế con, vừa ăn cơm.

Phương Hoa ngồi bên cạnh trông chừng, sợ Tiểu Chu Kỷ nghịch đũa của Chu Tây Dã.

Khương Tri Tri vốn định nói chuyện với Chu Tây Dã, nhưng đành phải chờ đến khi hai đứa trẻ ngủ rồi mới có cơ hội.

Khi về phòng, cô đóng cửa lại, đi thẳng vào vấn đề:

“Anh nói hôm qua gặp một người quen cũ, có phải là Biên Chiến không?”

Chu Tây Dã hơi bất ngờ: “Em đoán ra được sao?”

Khương Tri Tri khoanh tay sau lưng, xoay một vòng trước mặt Chu Tây Dã:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-350.html.]

“Hôm qua, khi anh nói nhìn thấy một người quen, biểu cảm của anh rất phức tạp. Vì em ở bên cạnh, nên anh không cố tình che giấu cảm xúc.”

“Người có thể khiến anh lộ ra vẻ mặt đó, ngoài Biên Chiến ra, chắc không còn ai khác, đúng không?”

Nói xong, cô lại xoay một vòng đến trước mặt Chu Tây Dã, đẩy anh ngồi xuống, rồi ghé sát đến mức chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi anh, đôi mắt chăm chú nhìn thẳng vào mắt anh:

“Em đoán lúc gặp tai nạn xe hôm nay, khi xe quay đầu, anh lại nhìn thấy Biên Chiến. Nhưng lần này, anh che giấu cảm xúc rất tốt, chỉ là có chút lơ đãng mà thôi.”

“Lúc em nói cổ Thương Thương có mồ hôi, nếu không lau sẽ làm da bị hăm, anh cầm miếng gạc nhưng lại lau mặt và trán trước. Cuối cùng, khi em nhắc lại, anh mới cẩn thận lau mồ hôi ở cổ cho con.”

“Với thái độ nghiêm túc, nỗ lực học cách chăm con như hôm qua và hôm nay của anh, đáng lẽ không nên phạm lỗi này. Điều đó chứng tỏ lúc đó anh đang mất tập trung.”

Chu Tây Dã đưa tay nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi mình, trán tựa vào trán cô:

“Em đó… cái đầu nhỏ này thông minh quá mức rồi.”

Khương Tri Tri cười, vòng tay ôm lấy cổ anh, rồi ghé qua cắn nhẹ vào cằm anh:

“Chứng tỏ em rất hiểu anh mà. Biên Chiến đột nhiên trở về, rốt cuộc là vì sao? Giờ anh ta có thân phận gì?”

Chu Tây Dã nhíu mày, trong đầu vang lên lời lãnh đạo nói tối nay: “Nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi, hiện đã xuất ngũ vì bị thương.”

“Giờ anh ta không có thân phận gì cả.”

Khương Tri Tri ngạc nhiên kêu lên:

“Anh ta quay về, thấy nhà họ Biên thành ra thế này, có thể bỏ qua được sao?”

Chu Tây Dã im lặng một lúc, rồi nói:

“Biên Chiến… không có tình cảm đặc biệt với người nhà họ Biên, nhưng với Biên Tiêu Tiêu thì khác.”

Khương Tri Tri kinh ngạc nhìn Chu Tây Dã, đột nhiên ngồi thẳng dậy, che miệng, mắt đảo quanh một vòng, rồi hạ giọng nói rất nhỏ:

“Không thể nào, không thể nào… chẳng lẽ là cái em đang nghĩ?”

Trong đầu cô lập tức xuất hiện đủ loại tình huống không bình thường.

Chu Tây Dã gật đầu một cách nghiêm túc:

“Chính là cái em nghĩ đấy. Biên Chiến rất bảo vệ Biên Tiêu Tiêu. Sau khi trưởng thành, anh ta càng bảo vệ cô ta hơn. Chỉ cần Biên Tiêu Tiêu muốn, anh ta đều giúp cô ta có được. Hơn nữa, từ lâu anh ta đã biết mình và Biên Tiêu Tiêu không phải anh em ruột.”

“Không có người anh trai nào lại vì em gái đến mức đó, huống hồ gì còn không phải anh em ruột.”

Khương Tri Tri kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó không nhịn được mà mắng:

“Đồ cặn bã!”

“Nếu thích Biên Tiêu Tiêu, thì cứ quang minh chính đại mà thích đi! Dù sao cũng không phải ruột thịt, chẳng phải cứ công khai với bên ngoài rồi đến với nhau là xong sao?”

Chu Tây Dã lắc đầu:

“Anh ta… còn muốn danh lợi.”

Khương Tri Tri bĩu môi, hừ lạnh:

“Em biết mà! Nhà họ Biên như thế, làm sao nuôi được người tử tế. Cả nhà bọn họ đều là lũ lòng dạ đen tối. Nếu anh ta mà là người tốt, thì đúng là—”

Nói đến đây, cô đột nhiên dừng lại, mím môi, rồi nhỏ giọng nói:

“Chú Tư nhà họ Biên cũng khá tốt, ông ấy dám đứng ra làm chứng.”

Nói xong, cô liền đưa hai tay ôm lấy mặt Chu Tây Dã, dùng sức xoa nắn:

“Chu Tây Dã, em thấy anh như vậy là không đúng đâu. Có chuyện gì anh phải nói với em chứ! Để em còn chuẩn bị phòng bị nữa chứ!”

“Nếu anh không nói, lỡ như em đến bệnh viện, Biên Chiến lẻn vào, mà em lại không biết mặt anh ta, rồi anh ta đột nhiên đ.â.m em một nhát thì sao…”

Loading...