Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 349.

Cập nhật lúc: 2025-05-08 04:18:57
Lượt xem: 68

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VmPpcxhWq

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Tri Tri có chút kinh ngạc. Con đường này còn dẫn đến các cơ quan chính phủ, bất kể xảy ra chuyện gì cũng sẽ được xử lý nhanh chóng ngay lập tức, không thể nào để nhiều người vây xem như vậy.

Xét theo mức độ tắc nghẽn hiện tại, chắc chắn là do thời gian dài gây ra. Dù sao bây giờ xe cộ cũng rất ít, không thể trong thời gian ngắn mà tắc như thế này được.

Chu Tây Dã đã thu lại cảm xúc, cúi đầu nhẹ nhàng kéo mũ của Thương Thương:

“Thương Thương sao lại đổ nhiều mồ hôi thế này? Có phải nóng quá không?”

Khương Tri Tri quay đầu nhìn, đưa tay kéo chăn nhỏ trên người Thương Thương xuống một chút:

“Đắp ngang bụng là được rồi, lát nữa tỉnh lại sẽ ổn thôi.”

Nói xong, cô đưa cho Chu Tây Dã một chiếc khăn mềm:

“Anh lau mồ hôi cho con đi.”

Chu Tây Dã nhận khăn rồi nhẹ nhàng lau mồ hôi cho con gái. Khương Tri Tri đổi tư thế ôm con trai, ghé lại gần quan sát, còn nhỏ giọng hướng dẫn:

“Lau luôn dưới cằm nữa, chỗ đó mũm mĩm dễ bị hầm lắm. Da trẻ con mỏng, dễ bị tổn thương.”

Hai người nhỏ giọng bàn luận về con cái nên cũng không để ý đến vụ tai nạn bên ngoài nữa.

Xe đến công viên Cảnh Sơn, tài xế dừng lại trước cổng, xuống xe mở cửa. Sau khi Chu Tây Dã và Khương Tri Tri bế con xuống, tài xế hỏi:

“Chu Phó sư, có cần tôi đi cùng không?”

Chu Tây Dã suy nghĩ một chút:

“Không cần đâu, cậu đi tìm chỗ đậu xe trước, một tiếng sau quay lại đón chúng tôi.”

Tài xế lái xe rời đi. Chu Tây Dã và Khương Tri Tri bế con vào công viên, tìm một chiếc ghế dài dưới gốc cây anh đào để ngồi. Họ tựa vào ghế, nhìn dòng người dạo chơi trong công viên.

Khương Tri Tri nói với Chu Tây Dã về chuyện trường học:

“Sau khi tốt nghiệp, hầu hết mọi người đều được phân về các bệnh viện ở Bắc Kinh. Hình như Tưởng Đông Hoa cũng ở lại đây, nhưng chưa rõ ở bệnh viện nào. Còn chị Thanh Hoa thì vào khoa sản của bệnh viện Hiệp Hòa, chị ấy mừng rỡ lắm.”

“Nhưng em nghĩ sau này chị Thanh Hoa chắc chắn sẽ trở thành một bác sĩ sản khoa giỏi, vì trước đây chị ấy từng đỡ đẻ ở vùng nông thôn, gặp rất nhiều ca khó. Khi đi học, chị ấy đã tổng hợp lại những ca đó và còn xuất bản cả một cuốn sách nữa.”

Chu Tây Dã gật đầu tán thưởng:

“Ừ, chị ấy rất xuất sắc.”

Khương Tri Tri lại nhắc đến Kim Hoài Anh:

“Thầy Kim giờ đã quay về trường làm giảng viên, nhưng sức khỏe của thầy không tốt lắm. Những năm qua vất vả quá nhiều, cơ thể bị tổn hao nghiêm trọng, dù bồi bổ cũng không thể hồi phục hoàn toàn. Vợ con thầy ấy cũng không chịu quay về.”

“Hai hôm trước em đến thăm, thấy tâm trạng thầy rất tệ. Chắc lại nhận được thư từ sư mẫu, bà ấy tiếp tục từ chối quay về.”

“Trước đây, thầy Kim chủ động cắt đứt liên lạc với vợ con để không liên lụy họ, nhưng vẫn luôn tìm cách gửi tiền cho họ. Em cứ nghĩ khi mọi chuyện qua đi, họ sẽ đoàn tụ. Ai ngờ sư mẫu lại không muốn quay về… Có lẽ bà ấy đã quyết định không còn muốn sống chung với thầy nữa.”

Chu Tây Dã không muốn đánh giá chuyện riêng của Kim Hoài Anh:

“Sau nhiều năm như vậy, cuộc sống chắc chắn sẽ có những thay đổi…”

Khương Tri Tri chuyển chủ đề:

“Gần đây em có nghe đài, anh nhất định phải cẩn thận… Và đừng dễ dàng mềm lòng với bất kỳ tù binh nào, dù là phụ nữ hay trẻ em! Nếu anh tha cho con của họ, sau này chúng sẽ đến g.i.ế.c con của anh.”

Chu Tây Dã sững lại một chút, quay sang nhìn Khương Tri Tri:

“Em cứ nói thẳng là được.”

Khương Tri Tri trợn mắt, lời của cô khó hiểu lắm sao? Đã nói đến mức này rồi, thôi thì nói rõ luôn:

“Lòng trắc ẩn là điều tối kỵ trong chiến tranh. Còn nữa… Em cũng nghe tin tức, có một lời khuyên nhỏ: Biên giới có địa hình phức tạp, nếu chúng ta tiến sâu vào, nhất định phải giữ lại một con đường rút lui. Nếu không, một khi bị vây chặt, sẽ không thể quay về.”

Chu Tây Dã trầm mặc một lúc, sau đó gật đầu:

“Anh sẽ nhớ.”

Anh biết, Khương Tri Tri hiểu nhiều hơn anh tưởng.

Hạt Dẻ Rang Đường

Thay vì gọi đó là lời khuyên, có lẽ nên coi đó là một lời nhắc nhở.

Khương Tri Tri cười cong mắt, rồi lại nhìn dòng người trên đường, bắt đầu tám chuyện:

“Anh nhìn hai người kia đi, chắc chắn là vừa đi xem mắt xong. Đi đường mà còn không dám đi song song, cô gái kia đi tụt lại phía sau một đoạn…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-349.html.]

Chu Tây Dã chỉ liếc qua, không mấy để ý.

Khương Tri Tri chợt nhớ ra điều gì:

“À đúng rồi, Tống Mạn kết hôn rồi, lấy một bác sĩ và định cư ở miền Nam. Ngày chị ấy kết hôn, anh Tư Mân đã quay về.”

Chu Tây Dã hơi bất ngờ:

“Vậy… Lý Tư Mân chắc không chấp nhận nổi nhỉ?”

Khương Tri Tri nghĩ về phản ứng của Lý Tư Mân rồi nói:

“Hình như cũng ổn, anh ấy trông rất bình tĩnh. Hơn nữa, anh ấy cảm thấy với công việc hiện tại của mình, cũng không thể mang lại cho chị Tống Mạn một cuộc sống ổn định, chi bằng buông tay. Chỉ cần chị ấy hạnh phúc là được.”

Chu Tây Dã không rõ chuyện nên cũng không tiện đánh giá.

Khương Tri Tri còn định nói gì đó thì Tiểu Chu Kỷ vươn vai tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra đã cười toe toét với mẹ.

Vừa ngủ dậy, mí mắt của bé càng rõ hơn, trông lại càng đáng yêu.

Khương Tri Tri cảm thấy Tiểu Chu Kỷ hơi rùng mình, liền vội vàng bế con đến bên bồn hoa để đi vệ sinh.

Đợi Tiểu Chu Kỷ giải quyết xong, Thương Thương cũng tỉnh lại. Lần này Chu Tây Dã đã có chút kinh nghiệm, bế con gái đến nhà vệ sinh gần đó.

Sau khi xong xuôi, hai người lại đưa con đi tìm một quán ăn, lấy nước nóng pha sữa bột cho bọn trẻ. Khi ăn uống no nê quay lại cổng công viên, tài xế đã đứng chờ sẵn.

Thời gian còn sớm, nên khi đến tiệm chụp ảnh, họ không phải xếp hàng. Mọi việc diễn ra suôn sẻ, họ chụp một bức ảnh gia đình và một bức chung cho hai đứa trẻ.

Chu Tây Dã lần đầu tiên đến tiệm ảnh, bèn hỏi thợ chụp:

“Có thể rửa ảnh gấp được không? Tôi có thể trả thêm tiền.”

Thợ ảnh bất đắc dĩ nói:

“Đồng chí à, không phải vấn đề tiền bạc, chúng tôi làm theo quy trình, nhanh nhất cũng phải mất năm ngày. Anh có gấp cũng phải đợi thôi.”

Ánh mắt Chu Tây Dã lộ vẻ thất vọng. Đợi Khương Tri Tri gửi ảnh cho anh thì còn lâu lắm.

Hơn nữa, nếu sắp tới có lệnh điều động, có thể anh còn không nhận được.

Khương Tri Tri mỉm cười an ủi:

“Thật ra, chúng ta có thể nhờ Thôi cán sự bên ban tuyên truyền trong đại viện chụp thêm vài tấm. Trước khi anh đi, chắc chắn sẽ có ảnh.”

Rời khỏi tiệm ảnh, hai người đưa con về nhà.

Sắp đến cổng khu quân đội, Chu Tây Dã lên tiếng:

“Một lát nữa anh phải ra ngoài, có thể sẽ về muộn, em không cần chờ cơm anh.”

Khương Tri Tri thuận miệng hỏi:

“Anh đi gặp ai thế? Có cần em giữ cơm cho anh không?”

Chu Tây Dã suy nghĩ một chút rồi nói:

“Không cần giữ đâu, anh cũng chưa biết khi nào mới về.”

Khương Tri Tri nhìn anh một cái. Anh tránh không trả lời câu hỏi “đi gặp ai”…

Về đến nhà, Chu Tây Dã lập tức tìm Thôi cán sự bên ban tuyên truyền đến chụp ảnh, còn gọi cả Phương Hoa và Chu Thừa Ngọc đến chụp chung.

Chu Thừa Ngọc nhỏ giọng lầm bầm:

“Sớm biết thế này thì cứ gọi Thôi cán sự đến chụp luôn từ đầu, đỡ phải chạy đi chạy lại.”

Phương Hoa lén kéo bà ấy một cái, dùng ánh mắt ra hiệu đừng nói linh tinh.

Chụp xong, Chu Tây Dã tiễn Thôi cán sự ra cửa, rồi lại dặn dò:

“Bốn ngày nữa tôi phải đi, có thể rửa ảnh sớm được không?”

Thôi cán sự cười cười, vỗ vào cuộn phim trong tay:

“Không vấn đề gì, cuộn phim này của tôi cũng sắp hết, mai là có thể rửa ảnh… À, Chu Phó sư, trước đây khi tôi quay phim tuyên truyền, tình cờ chụp được mấy tấm của chị dâu và các cháu, anh có muốn không?”

Loading...