Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 347.
Cập nhật lúc: 2025-05-08 04:15:58
Lượt xem: 70
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5pvOxEAKvv
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Tri Tri kể tỉ mỉ cho Chu Tây Dã về từng thay đổi trong quá trình mang thai, nhưng lại chỉ nói sơ qua về quá trình sinh con.
Nhưng Chu Tây Dã biết rõ, sinh con là khoảnh khắc đau đớn nhất. Cô không nói ra, chỉ vì không muốn anh lo lắng.
Anh ôm chặt cô vào lòng, hôn cô hết lần này đến lần khác.
Đêm xuân dài đằng đẵng, nửa đêm lại đổ mưa. Trong cơn mơ màng, Khương Tri Tri lẩm bẩm:
“Mưa rồi, Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương không thể ra ngoài chơi, chắc chắn hai đứa sẽ không vui.”
Cô lại quên mất việc hỏi Chu Tây Dã lần này về nhà bao lâu.
Cũng có chút không dám hỏi.
Vì cô biết, anh là đi công tác về, nên thời gian ở nhà chắc chắn không dài.
…
Cả đêm Chu Tây Dã gần như không ngủ. Nghe thấy động tĩnh ngoài phòng khách, anh cũng nhẹ nhàng rời giường đi ra.
Hai đứa nhỏ đã thức dậy, đang bò trong chiếc cũi. Nhìn thấy Chu Tây Dã bước ra, cả hai lập tức bò nhanh về phía anh, miệng cười khanh khách.
Tiểu Chu Kỷ bám vào thành cũi cố gắng đứng dậy. Thử mấy lần, cái m.ô.n.g chỉ nhấc lên được một chút rồi lại ngồi phịch xuống. Cuối cùng cậu nhóc dứt khoát từ bỏ, vỗ tay nhìn ba cười tít mắt.
Thương Thương thì thông minh hơn một chút, vừa ngồi xuống đã vươn tay đòi ôm, miệng nhỏ líu ríu kêu “a a.”
Chu Tây Dã nhìn hai khuôn mặt nhỏ đáng yêu, trong lòng chợt mềm mại. Anh cúi người bế Thương Thương lên.
Tiểu Chu Kỷ vừa thấy vậy liền lập tức quay người bò thật nhanh ra xa, sợ chậm một chút sẽ bị bế đi mất.
Thương Thương được bế lên, vui vẻ vẫy vẫy người, tay chân không ngừng quẫy đạp.
Phương Hoa đứng bên cạnh, cười nhìn cảnh Chu Tây Dã luống cuống ôm con gái:
“Hôm nay con bé vui ghê nhỉ, bình thường đâu có hiếu động như vậy.”
Chu Tây Dã ôm con gái ngồi xuống, dịu dàng nhìn con trai đang bò xa:
“Tiểu Chu Kỷ, con có muốn bố bế không?”
Cậu nhóc không biết có nghe hiểu hay không, chỉ vỗ tay bôm bốp, lại còn lắc đầu thật mạnh, miệng vẫn cười khanh khách.
Phương Hoa đứng bên cạnh cười giải thích:
“Nó nghịch lắm, lát nữa là hết thôi.”
Sau đó bà lại kể thêm về tình trạng của hai đứa nhỏ:
“Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ được chăm sóc rất tốt từ khi còn trong bụng mẹ, nên luôn khỏe mạnh, còn rắn rỏi hơn cả những đứa trẻ cùng tuổi. Có bé bảy, tám tháng vẫn chưa biết bò, con nhà mình thì bò giỏi lắm, ngồi cũng rất vững.”
Chu Tây Dã nhìn hai đứa trẻ, lúc này mới thực sự thấu hiểu tâm trạng của Trương Triệu.
Khương Tri Tri thức dậy khá muộn. Khi rửa mặt, cô mới nhớ ra chuyện tối qua—lúc cuối cùng trước khi ngủ, Chu Tây Dã đã nghiêm túc hỏi cô:
“Có thể đổi tên ở nhà của con trai không?”
Vừa đánh răng, cô vừa không nhịn được mà bật cười.
Đổi là chắc chắn không đổi rồi. Tiểu Chu Kỷ rất thích cái tên này, chỉ cần ai gọi là cậu nhóc cười tít mắt ngay.
Sau khi rửa mặt xong, cô đi ra thì thấy Chu Tây Dã đang bế Thương Thương, đút từng miếng mì mềm nhừ cho bé ăn.
Tiểu Chu Kỷ đã bắt đầu giành lấy cái thìa trong tay Phương Hoa, làm cho bữa ăn trở nên hơi lộn xộn.
Hạt Dẻ Rang Đường
Sau khi cho hai đứa nhỏ ăn no, đặt lại vào cũi, người lớn ngồi ăn sáng, lại nhắc đến tên chính thức của hai đứa trẻ.
Chu Thừa Chí lập tức đề nghị:
“Bố đã nghĩ ra mấy cái tên rồi. Tiểu Chu Kỷ gọi là Chu Đồng An, Thương Thương gọi là Chu Như An, thế nào? Có ý nghĩa lắm đúng không? Nếu không thích thì còn vài cái khác…”
Khương Tri Tri chỉ cười, vì cô biết, trong số những cái tên Chu Thừa Chí nghĩ ra, hai cái này đã là dễ nghe nhất rồi. Những cái khác còn có Chu Chí Cường, Chu Minh Hoa,…
Chu Tây Dã nghe xong một loạt tên, lại nhìn phản ứng của Khương Tri Tri, trầm ngâm một lúc:
“Hôm nay con sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Lúc này, Phương Hoa mới tò mò hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-347.html.]
“Tây Dã, lần này con về, có thể ở nhà mấy ngày?”
Chu Tây Dã lại một lần nữa nhìn Khương Tri Tri:
“Năm ngày, lần này con về là để họp.”
Bàn tay cầm đũa của Khương Tri Tri siết chặt lại, sắc mặt lộ rõ vẻ buồn bã. Cô đã đoán được lần này Chu Tây Dã không thể ở nhà lâu, nhưng không ngờ lại ngắn đến vậy… Ngắn đến mức anh còn chưa kịp vun đắp tình cảm với Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương thì đã phải rời đi.
Chu Tây Dã cũng thấy lòng trĩu nặng, đau lòng nhưng bất lực.
Phương Hoa kinh ngạc kêu lên:
“Sao lại ngắn vậy? Mới có năm ngày, chẳng phải sắp đi rồi sao?”
Vì quá sốt ruột, giọng bà cũng run lên:
“Năm ngày thôi á?! Ngắn quá rồi, không thể ở thêm mấy ngày nữa sao?”
Chu Thừa Chí nhíu mày nhìn bà một cái:
“Bà nói linh tinh cái gì vậy?! Đó là quân đội chứ có phải trò đùa đâu. Bây giờ Tây Dã là chủ quan, có được năm ngày phép đã là rất khó rồi.”
Phương Hoa trừng mắt nhìn Chu Thừa Chí, nhưng lại sợ làm hai đứa nhỏ hoảng sợ nên đành hạ giọng, nhưng nước mắt đã lưng tròng:
“Phải rồi, ông vĩ đại, các ông trách nhiệm lớn lao. Con trai tôi từ nhỏ đã không có bố bên cạnh, bây giờ cháu trai, cháu gái tôi cũng phải chịu cảnh đó…”
Nói đến đây, mắt bà đỏ hoe:
“Đây chính là lý do ngay từ đầu tôi không muốn Tây Dã đi lính. Tại sao chúng ta vừa phải cống hiến tuổi thanh xuân, vừa phải hy sinh con cháu mình?”
Khương Tri Tri vốn đã rất buồn, nghe thấy Phương Hoa sắp khóc, cô vội vàng an ủi:
“Mẹ, Tây Dã cũng là bất đắc dĩ thôi. Mẹ nói như vậy, sau này anh ấy làm sao chuyên tâm công tác được?”
Nước mắt Phương Hoa rơi xuống:
“Không phải mẹ không hiểu, mà là mẹ đau lòng cho con. Nếu mẹ có con gái, mẹ nhất định sẽ không để nó lấy bộ đội. Mang thai, sinh con đều không có chồng bên cạnh, vậy thì cần chồng để làm gì?”
Bà càng nói, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Khương Tri Tri vội vàng lấy khăn lau nước mắt cho bà:
“Mẹ, con hiểu anh ấy mà, mẹ đừng buồn. Sau này con có thể đưa hai đứa nhỏ đến thăm anh ấy, anh ấy có kỳ nghỉ cũng có thể về nhà.”
Phương Hoa nhận khăn, tự mình lau nước mắt, giọng nghẹn ngào:
“Kỳ nghỉ? Kỳ nghỉ của họ lúc nào cũng nhường cho người khác. Dường như gia đình của họ chỉ cần có một người phụ nữ chống đỡ là đủ, không cần họ quay về. Họ lúc nào cũng nhìn thấy khó khăn của người khác, nhưng lại chẳng bao giờ nghĩ đến vợ con của mình vất vả thế nào.”
Chu Thừa Chí cau mày, sắc mặt không được tốt:
“Bà đang nói cái gì vậy?”
Phương Hoa mắt đẫm lệ nhìn ông:
“Tôi nói sai sao? Ông tự nói đi, hồi ông còn ở đơn vị cơ sở, có phải mỗi lần đều nhường kỳ nghỉ cho người khác, để họ về thăm nhà trước không?”
Chu Thừa Chí nghiêm mặt:
“Đó không phải là điều nên làm sao? Chúng tôi là cán bộ, phải gương mẫu đi đầu…”
“Ông gương mẫu đi đầu, vậy còn chúng tôi? Chúng tôi phải chấp nhận cảnh ở nhà một mình chăm con, giữ nhà ư?”
Chu Tây Dã vươn tay đặt lên vai Phương Hoa:
“Mẹ, mẹ đừng buồn. Đến kỳ nghỉ, con nhất định sẽ về.”
Nghe con trai nói vậy, Phương Hoa cũng không tiếp tục tranh cãi nữa, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Sinh hai đứa trẻ đâu có dễ dàng gì, Tri Tri đã vất vả lắm rồi. Đôi khi con cũng đừng chỉ nghĩ đến công việc, mà hãy nghĩ cho vợ con nữa.”
Chu Thừa Chí tuy thấy Phương Hoa nói chuyện quá cảm tính, nhưng lại không dám lên tiếng. Nếu ông nói tiếp, e rằng hai người lại cãi nhau.
Sự buồn bã trong lòng Khương Tri Tri bị Phương Hoa làm cho vơi bớt đi phần nào. Nghĩ đến việc Chu Tây Dã chỉ có năm ngày ở nhà, cô quyết định xin nghỉ phép để ở bên chồng và con.
Cô đến bệnh viện xin nghỉ, lãnh đạo tất nhiên không phản đối. Không nói đến thân phận của Khương Tri Tri, chỉ riêng năng lực chuyên môn của cô cũng đã rất xuất sắc.
Chu Tây Dã ở nhà, nhìn hai đứa nhỏ bò tới bò lui trên sàn, trong lòng nghiêm túc suy nghĩ về tên của chúng…