Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 345.

Cập nhật lúc: 2025-05-08 04:14:18
Lượt xem: 68

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fjRdjPxr9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Tây Dã dùng sức rất lớn, khiến Khương Tri Tri gần như đ.â.m sầm vào lòng anh. Mặt cô va vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của anh, có chút đau.

Nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của anh, cô lại vô thức cảm thấy an tâm.

Nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống, đặc biệt là khi nghe giọng nói trầm thấp của anh bên tai: “Cảm ơn em.” Nước mắt cô càng tuôn ra dữ dội hơn.

Lần đầu tiên, Chu Tây Dã không để ý đến ánh mắt của người qua đường, một tay siết chặt Khương Tri Tri, hận không thể ôm cô vào trong cơ thể mình.

Trên đường từ đại viện đến đây cùng con gái, đủ loại cảm xúc luôn siết chặt trái tim anh.

Tội lỗi, đau lòng, nhưng nhiều hơn cả là xót xa.

Anh luôn nghĩ, phải tránh để những ngày anh không ở nhà, Khương Tri Tri lại mang thai, sinh con, rồi một mình chăm con quá vất vả.

Thương Thương tò mò nhìn bố, rồi lại nhìn mẹ đang vùi mặt vào lòng Chu Tây Dã, cô bé đưa tay kéo tóc Khương Tri Tri, cố gắng kéo cô dậy, miệng sốt ruột kêu “a a a”.

Cô bé cảm thấy kỳ lạ, vì mẹ không ôm mình, cũng không nhìn mình cười. Nên nhất định phải nhìn rõ mặt mẹ mới được.

Cô nhóc này phá hỏng bầu không khí giữa hai người.

Khương Tri Tri đưa tay gỡ tay con gái nhỏ, vừa xoa mũi vừa lùi lại hai bước, nước mắt còn đọng trên hàng mi: “Đều tại anh, n.g.ự.c anh cứng quá, đập vào mũi em nên em mới khóc đấy!”

Chu Tây Dã cong nhẹ đuôi mắt, mang theo ý cười: “Ừ, là lỗi của anh.”

Thương Thương lại vươn tay muốn Khương Tri Tri ôm, miệng liên tục kêu “bù bù bù”.

Khương Tri Tri bế con gái lên, vùi mặt vào bờ vai nhỏ xíu của cô bé để bình tĩnh lại, sau đó mới ngước mắt nhìn Chu Tây Dã: “Anh về từ khi nào?”

Nước mắt trong mắt cô vẫn chưa rút hết, đôi mắt long lanh nước, lại càng thêm trong sáng.

Chu Tây Dã trầm giọng: “Vừa về nhà một tiếng trước, liền đến tìm em ngay. Tiểu Chu Kỷ không chịu cho anh bế, nên anh chỉ dắt theo Thương Thương qua đây.”

Khương Tri Tri bật cười: “Đương nhiên là thằng bé không chịu để anh bế rồi, nó rất kén chọn đấy. Lúc anh nhìn thấy hai đứa nhỏ, cảm giác thế nào?”

Sau khi bình tĩnh lại, Khương Tri Tri lại thấy tò mò về biểu cảm của Chu Tây Dã khi nhìn thấy hai đứa trẻ.

Cô cảm thấy tiếc vì lúc đó không có nhà, không được tận mắt thấy phản ứng của anh.

Chu Tây Dã im lặng một lúc, sau đó thành thật nói: “Lúc đó, chúng đang chơi trong sân. Anh rất kinh ngạc, đầu óc trống rỗng, nhưng trong lòng lại tin chắc rằng chúng không phải là trẻ con nhà hàng xóm. Có một cảm giác rất rõ ràng… rằng chúng là con của anh.”

Nhớ lại cảnh Tiểu Chu Kỷ ngồi trên mu bàn chân mình, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, ý cười trong mắt Chu Tây Dã càng sâu hơn: “Cảm giác rất kỳ diệu.”

Khương Tri Tri cười, bế Thương Thương lên: “Đi thôi, qua bên kia ngồi ghế dài. Anh ăn cơm chưa?”

Chu Tây Dã định đưa tay bế con, nhưng cô nhóc đã không chịu, ôm chặt lấy cổ Khương Tri Tri, chỉ cười khanh khách với anh, nhất quyết không chịu để anh bế.

Ngồi xuống ghế, Thương Thương mới chủ động vươn tay cho Chu Tây Dã ôm, đứng trên đùi anh nhún nhảy không ngừng.

Chu Tây Dã chưa từng biết, một đứa bé bảy tháng tuổi lại có thể tràn đầy năng lượng đến vậy. Lúc đi đường cũng không ngừng vặn vẹo trong lòng anh.

Khương Tri Tri nhìn động tác Chu Tây Dã cẩn thận đỡ lấy Thương Thương, cười nói: “Thương Thương thật ra là một cô bé lười biếng. Nếu là Tiểu Chu Kỷ, thì chỉ một phút thôi là có thể giẫm nát chân anh rồi, chắc chắn không thể dừng lại.”

Chu Tây Dã khẽ nói: “Em vất vả rồi.”

Khương Tri Tri liếc anh một cái: “Anh cứ cảm ơn, rồi lại bảo em vất vả. Sao khách sáo vậy? Anh làm vậy, em còn thấy chúng ta xa cách hơn trước nữa. Có phải anh không thích em nhiều như trước nữa không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-345.html.]

Chu Tây Dã lập tức cuống quýt giải thích: “Không phải! Anh không có ý đó, anh chỉ muốn…”

Khương Tri Tri bật cười: “Em trêu anh thôi, em hiểu ý anh mà. Nhưng chúng cũng là con của em, vất vả cũng là chuyện đương nhiên.”

“Hơn nữa, em cũng không thấy vất vả đâu. Đừng nhìn tưởng có hai đứa nhỏ là mệt, thực ra em rất ít khi có cơ hội trông chúng. Ngày nào em cũng phải đi tìm con, anh không biết đâu, bây giờ hai đứa nhỏ là đứa trẻ được yêu thích nhất trong đại viện đấy.”

Nói rồi, Khương Tri Tri kể cho Chu Tây Dã nghe về chuyện hai đứa nhỏ từ bé đến lớn luôn bị mọi người tranh nhau bế.

Chu Tây Dã lại càng bất ngờ. Trước đây, Khương Tri Tri đã rất được lòng mọi người trong đại viện, không ngờ hai đứa nhỏ còn được yêu thích đến vậy. Nhưng anh cũng hiểu, chính vì Khương Tri Tri mà hai đứa trẻ càng được người ta quý mến hơn.

Thương Thương không hài lòng khi hai người cứ mải nói chuyện, cô bé duỗi tay nhỏ vỗ vỗ lên mặt Chu Tây Dã, không cho anh tiếp tục nói nữa.

Khương Tri Tri nhìn đồng hồ: “Anh giúp con bé đi vệ sinh đi, em lên lầu báo với lãnh đạo một tiếng, rồi chúng ta về. Một lát nữa Thương Thương phải ăn, nếu không ăn thì con bé sẽ rất khó chịu.”

Chu Tây Dã không cảm thấy việc này có gì khó, nhưng đợi đến khi Khương Tri Tri đi rồi, anh mới phát hiện mình hoàn toàn không biết cách bế con để cho bé đi vệ sinh.

Cô nhóc không chịu ngoan ngoãn nằm yên trong lòng anh, cứ như một con tằm nhỏ, ngọ nguậy không ngừng, bế thế nào cũng không yên.

Cuối cùng, cô bé tức giận, người căng cứng, không chịu hợp tác, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, hì hục cố gắng.

Chu Tây Dã vừa sợ làm con đau, lại sợ con bé khó chịu mà khóc, vội vàng ôm chặt hơn.

Vừa mới ôm vào lòng, cô nhóc lập tức làm một chuyện động trời—“xử lý nặng” ngay trên người Chu Tây Dã, còn tiện thể “xử lý nhẹ” luôn.

Chu Tây Dã hoàn toàn c.h.ế.t lặng, hai tay nâng cô bé lên, cúi đầu nhìn đống “tàn tích” trên quần mình, có chút không biết làm sao.

Khương Tri Tri vốn lo lắng Chu Tây Dã không biết chăm con, nên vội vàng báo với lãnh đạo rồi nhanh chóng chạy về.

Vừa về đến nơi, cô đã thấy Chu Tây Dã lúng túng đứng đó, hai tay giơ con bé lên, quần ướt một mảng, trên đó còn có dấu vết “chiến tích”.

Cô nhịn không được bật cười, vội vàng tiến lên đón lấy Thương Thương: “Đi thôi, vào phòng nước rửa sạch nào.”

Vừa nói, cô vừa thành thạo kẹp con gái vào bên hông, cởi quần bé ra, lấy giấy từ trong túi lau sơ qua, rồi lấy chăn từ trong túi đồ Chu Tây Dã mang theo quấn bé lại, kẹp vào người rồi đi về phía phòng nước.

Cô nhóc chẳng hề cảm thấy khó chịu, còn vui vẻ ôm tay mẹ gặm.

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Tây Dã nhìn những động tác thuần thục của Khương Tri Tri, trong lòng lại dâng lên từng gợn sóng.

Sững người trong chốc lát, anh vội vàng đuổi theo bước chân cô.

Ra khỏi phòng nước, Khương Tri Tri nhìn quần trước n.g.ự.c Chu Tây Dã ướt một mảng lớn, lại lần nữa không nhịn được cười: “Anh chịu khó một chút, về nhà rồi đổi. Mấy chuyện này là chuyện thường tình khi chăm con mà.”

Nói rồi, cô nhét Thương Thương vào lòng anh: “Anh bế con bé đi, có thể che bớt giúp anh một chút đấy.”

Cô xách túi, đi bên cạnh anh, thỉnh thoảng liếc nhìn anh, cảm giác vui sướng trong lòng sắp tràn ra ngoài.

Cô luôn tưởng tượng cảnh Chu Tây Dã bế con sẽ như thế nào. Bây giờ nhìn thấy rồi, quả thật giống hệt trong tưởng tượng của cô—đầy dịu dàng.

Trên đường về, Khương Tri Tri lại nói cho Chu Tây Dã biết: “Thương Thương ấy, con bé không bao giờ chịu hợp tác đâu. Anh bế lên thì không chịu tè, nhưng đặt xuống thì ngay lập tức sẽ tè. Nên anh phải kiên nhẫn bế lâu hơn một chút.”

Chu Tây Dã nhíu mày: “Nhưng mà con bé không chịu, mặt nhỏ cũng đỏ bừng lên rồi.”

Khương Tri Tri đưa tay véo nhẹ tay con gái: “Con bé ấy à, vốn dĩ là như vậy—”

Lời còn chưa dứt, Chu Tây Dã bỗng dừng bước, ánh mắt nhìn về phía xa.

Khương Tri Tri cũng nhìn theo, thấy đám đông tấp nập nhưng không có gương mặt quen thuộc nào, liền nghi hoặc hỏi: “Anh nhìn thấy ai à?”

Loading...