Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 344.
Cập nhật lúc: 2025-05-08 04:14:01
Lượt xem: 79
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9f87tHM3yp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Tây Dã có một trải nghiệm rất mới lạ. Thì ra trẻ con lại hiếu động đến vậy, chúng không biết nói, nhưng lại có thể ê a bày tỏ cảm xúc của mình.
Chúng rất thích cười, chỉ cần nhìn chúng thôi, chúng liền khúc khích cười không ngừng.
Lúc Thương Thương cười híp mắt, trông y hệt Khương Tri Tri.
Tiểu Chu Kỷ khi cười cũng có vài phần giống Khương Tri Tri, vừa nghịch ngợm lại vừa xinh đẹp.
Chu Tây Dã cảm thấy thật thần kỳ. Anh mất hẳn nửa tiếng đồng hồ mới hoàn toàn chấp nhận sự thật rằng mình đã có hai đứa con.
Cũng đột nhiên hiểu được sự tự hào của Trương Triệu khi cứ mang ảnh con trai đi khoe khắp nơi.
Trong vòng nửa tiếng đó, Thương Thương đã bám lấy Chu Tây Dã không rời, cứ đòi anh bế, trong khi Tiểu Chu Kỷ vẫn chưa thể chấp nhận bố, chỉ dám nhìn anh cười nhưng lại không cho anh bế.
Chu Tây Dã nhìn Thương Thương, cô bé trông y như phiên bản thu nhỏ của Khương Tri Tri, giọng nói có chút khàn khàn: “Tri Tri… lúc sinh chúng, có phải đã rất vất vả không?”
Phương Hoa liếc anh một cái: “Phụ nữ sinh con chính là bước một chân vào cửa tử. Huống hồ Tri Tri còn sinh đôi, chắc chắn là rất vất vả. Nhưng con yên tâm, có mẹ và cô ở đây, đã chăm sóc cho Tri Tri rất tốt rồi.”
“Chuyện có con, ban đầu là nghĩ con vừa mới trở về, không thể để con phân tâm. Sau đó lại nghĩ dù có nói với con, con cũng không thể về được.
Dự sinh ban đầu là tháng Mười, nhưng vì là song thai nên sinh sớm hơn.
Tháng Mười năm đó các con bận chuẩn bị chiến sự, chắc chắn cũng không thể về. Tri Tri nói không cần báo cho con, tránh để con lo lắng. Mẹ và Tri Tri cũng đã bàn bạc xong, đợi trời ấm lên một chút sẽ đưa bọn trẻ đến thăm con.”
Nói đến đây, chẳng biết vì sao nước mắt lại không kìm được mà tuôn ra.
Chu Tây Dã lại một lần nữa đỏ hoe mắt, không biết nên nói gì, chỉ có thể lặp đi lặp lại: “Lẽ ra cả nhà nên nói với con…”
Thương Thương như cảm nhận được tâm trạng của bố, liền bám lấy cánh tay anh, cố gắng đứng lên.
Chu Thừa Ngọc thấy Chu Tây Dã lóng ngóng, bèn đưa tay giúp Thương Thương đứng lên trên đùi anh: “Cháu đỡ lấy eo con bé, nó sẽ nhún nhảy, cháu cứ thuận theo nó là được.”
Cô bé nhỏ nhắn đứng trên đùi Chu Tây Dã, nhún lên nhún xuống, cái miệng nhỏ cứ cười tít mắt, còn ê a gọi.
Chu Tây Dã chuyên chú đỡ lấy Thương Thương, nhìn cô bé nhảy nhót không biết mệt. Đang thắc mắc không biết sao bé không mệt thì bỗng nhiên cô bé nhào tới, đặt một nụ hôn chụt lên má anh, rồi khanh khách cười.
Chu Tây Dã sững sờ một chút, cô bé lại chu môi tới, chụt thêm một cái nữa.
Chu Thừa Ngọc đứng bên cạnh cười ha ha: “Xem ra Thương Thương rất thích bố nha! Bình thường con bé không thích cho người khác hôn đâu, cũng không chịu hôn ai cả.”
Đừng nhìn cô bé nhỏ thế mà rất kén chọn, người bé thích thì có thể hôn bé, còn người bé không thích, bé sẽ trợn mắt lên, trông vừa đáng yêu vừa dữ dằn.
…
Sau Tết Nguyên Đán, Khương Tri Tri tạm thời ở lại tổng viện, còn các bạn học khác thì được phân về các bệnh viện khác nhau.
Khương Tri Tri không chú ý lắm đến việc Tưởng Đông Hoa được phân đi đâu.
Cô vốn định tháng Sáu sẽ nộp đơn xin đến đơn vị của Chu Tây Dã, nhưng giờ lại có chút do dự.
Hai đứa nhỏ còn bé, mang theo chúng qua đó liệu có thích nghi được không?
Còn sức khỏe của Phương Hoa nữa, nếu qua đó thì có ổn không?
Trong đại viện, có Chu Thừa Ngọc và Thương Thời Anh giúp đỡ, trong nhà có bảo mẫu, các bác, các chú dì trong viện cũng đều có thể hỗ trợ chăm sóc, nên việc trông con không quá vất vả.
Nhưng nếu cô đưa con đi tìm Chu Tây Dã, thì chỉ có Phương Hoa đi theo. Lúc đó, cô bận đi làm, Phương Hoa phải một mình chăm hai đứa trẻ, chắc chắn sẽ rất mệt.
Hạt Dẻ Rang Đường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-344.html.]
Hơn nữa, khi ấy Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương đều đang học đi, là giai đoạn vất vả nhất, một mình Phương Hoa chắc chắn không lo xuể.
Vậy nên, Khương Tri Tri vẫn đang do dự. Hay là tạm thời để bọn trẻ ở lại Bắc Kinh, còn cô thì đi trước? Chờ vượt qua giai đoạn khó khăn bên đó rồi mới tính tiếp?
Dạo này, chỉ cần có thời gian rảnh, Khương Tri Tri lại suy nghĩ về vấn đề này. Càng nghĩ càng thấy rắc rối, cô không nỡ xa hai đứa nhỏ. Giờ đây, chỉ cần nhìn thấy con mỗi ngày, tâm trạng cô liền tốt lên ngay lập tức.
Đặc biệt là mỗi khi về nhà, hai nhóc con lại cùng nhau giơ tay đòi bế, dáng vẻ đó khiến trái tim cô như tan chảy.
Vậy thì, làm sao cô có thể nỡ để hai đứa nhỏ lại Bắc Kinh chứ?
Nhưng đồng thời, cô cũng không thể rời xa Chu Tây Dã. Ngày mà kiếp trước anh hy sinh càng lúc càng đến gần, khiến lòng cô cũng dần trở nên bồn chồn lo lắng.
Với sự nhạy cảm về tình hình chiến sự của mình, cô đã sớm nhận ra rằng việc Chu Tây Dã và đồng đội đột ngột điều động đến biên giới Tây Bắc không phải là một cuộc luân chuyển thông thường.
Mải suy nghĩ, đến khi có người gõ cửa, cô cũng không nghe thấy. Cô y tá phải gõ mạnh hơn: “Bác sĩ Tiểu Khương, có người tìm cô.”
Khương Tri Tri giật mình hoàn hồn, vội vàng thu dọn tài liệu trên bàn rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Trong lòng còn đang thắc mắc, dạo này cô bận giúp đỡ bên phòng phẫu thuật, ai lại đến bệnh viện tìm cô chứ?
Vừa bước ra khỏi tòa nhà khu nội trú, cô liền nhìn thấy Chu Tây Dã đang bế con gái, đứng dưới tán liễu bên vườn hoa.
Ánh nắng mùa xuân rực rỡ, những mầm liễu non mềm mại vươn mình trong gió.
Chu Tây Dã đứng dưới gốc cây, những tia nắng lốm đốm chiếu xuống anh và con, khung cảnh tựa như một giấc mơ, đẹp đến mức không chân thực.
Khương Tri Tri sững sờ đứng nhìn hồi lâu, chớp mắt vài lần mới dám tin rằng Chu Tây Dã thật sự đã trở về.
Cô cong mắt cười, vui sướng chạy về phía anh.
Chu Tây Dã bế con gái, trên vai còn đeo một chiếc túi vải, nhìn Khương Tri Tri vừa giống như đã thay đổi, lại vừa như vẫn y hệt trước đây.
Gió xuân thổi tung vạt áo blouse trắng của cô, nhẹ nhàng bay lên, trông vô cùng thanh thoát.
Khương Tri Tri phấn khích chạy đến trước mặt Chu Tây Dã, còn chưa kịp lên tiếng thì Thương Thương đã vươn đôi tay nhỏ xíu đòi mẹ bế, miệng liên tục bi bô gọi.
Cô đành phải kìm nén sự xúc động, đưa tay đón lấy con gái, hôn lên má bé một cái. Bé con bị mẹ hôn đến mức khanh khách cười, lúc này cô mới hỏi Chu Tây Dã: “Anh về từ khi nào vậy?”
Chu Tây Dã trầm tĩnh nhìn Khương Tri Tri.
Hơn một năm qua, cô không thay đổi nhiều, vẫn tươi sáng rực rỡ như thế, chỉ là giữa hàng mày đuôi mắt lại tăng thêm vài phần dịu dàng, lúc thành thạo bế con gái, cả người cô đều toát lên một vẻ dịu dàng mà chính cô cũng không nhận ra.
Trong lòng anh chợt dâng lên cảm giác xót xa: “Tri Tri, xin lỗi em.”
Khương Tri Tri ngạc nhiên nhìn anh, sau đó không nhịn được mà bật cười: “Sao tự nhiên lại xin lỗi? Ở ngoài làm chuyện gì có lỗi với em à?”
Chu Tây Dã bất lực, sớm đã biết rằng Khương Tri Tri rất giỏi phá hỏng bầu không khí: “Tri Tri…”
Khương Tri Tri liền đẩy con gái lại vào tay anh: “Được rồi, được rồi, anh không trách em giấu anh sinh hai đứa nhỏ là được. Rốt cuộc anh về từ lúc nào thế?”
Cô cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng, cũng như mong muốn được nhào vào vòng tay anh.
Cô muốn giữ bình tĩnh để chào hỏi anh như bình thường, dù sao nơi này cũng là bệnh viện, người đến người đi rất đông.
Thế nhưng, vừa mở miệng, giọng nói của cô lại không thể kiểm soát mà run rẩy, còn mang theo chút nghẹn ngào và tủi thân.
Cô cũng không hiểu vì sao, nhưng khi nhìn thấy Chu Tây Dã, nỗi tủi thân vốn chẳng biết từ đâu lại không cách nào kìm nén nổi, cứ thế trào dâng.
Chu Tây Dã một tay bế con gái, nhìn Khương Tri Tri mắt đã hoe đỏ nhưng vẫn cố nở nụ cười, liền đưa tay còn lại ôm chặt cô vào lòng, khẽ nói:
“Tri Tri, cảm ơn em.”