Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 342.

Cập nhật lúc: 2025-05-08 04:13:33
Lượt xem: 82

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5fbz5TFRL6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Tri Tri mỉm cười nhìn Phương Hoa và Chu Thừa Chí đấu khẩu. Phương Hoa nói Chu Thừa Chí thiên vị Tiểu Chu Kỷ, nhưng chính bà lại quên mất rằng mình cũng thiên vị Thương Thương.

Hai đứa trẻ cùng khóc, bà chắc chắn sẽ ôm Thương Thương trước, miệng còn nói: “Con gái thì phải yếu mềm một chút, con trai có khóc một lúc cũng không sao.”

Nhưng nhìn chung, hai vợ chồng đều thương yêu cả hai đứa trẻ, chỉ là có phần thiên vị một chút mà thôi.

Quả nhiên, lòng người vốn không thể công bằng tuyệt đối.

Trước và sau Tết, mối liên hệ giữa Khương Tri Tri và Chu Tây Dã gần như hoàn toàn bị cắt đứt. Thư gửi đi không có hồi âm, điện thoại cũng không thấy gọi về.

Chu Thừa Chí nhìn ra sự bất an của Khương Tri Tri, liền nhờ mối quan hệ để hỏi thăm cấp trên của Chu Tây Dã. Biết được rằng anh và đồng đội chỉ bị mắc kẹt trên núi do điều kiện liên lạc khó khăn, nhưng tất cả đều an toàn.

Sau khi về nhà, ông đơn giản kể lại tình hình, trấn an cô:

“Yên tâm đi, bên đó tuyết lớn, thư từ không thể chuyển đến. Hơn nữa… còn liên quan đến nhiệm vụ, nên họ không thể liên lạc với bên ngoài, nhưng họ vẫn an toàn.”

Khương Tri Tri im lặng, vừa hiểu chuyện vừa cảm thấy chạnh lòng. Cuối cùng, cô nở nụ cười với Chu Thừa Chí:

“Bố, con không sao đâu. Con hiểu công việc của anh ấy. Chỉ cần con và bọn trẻ ở nhà ngoan ngoãn, đó chính là sự ủng hộ lớn nhất dành cho anh ấy rồi.”

Phương Hoa liếc nhìn Chu Thừa Chí đầy bất mãn.

Chu Thừa Chí có chút khó hiểu, suy nghĩ một lúc rồi nói với Khương Tri Tri:

“Tri Tri, con cũng lớn lên trong đại viện, nhiều chuyện con hiểu rõ. Với gia đình nhỏ của các con, Tây Dã thực sự có nhiều điều chưa trọn vẹn, nhưng mà…”

Khương Tri Tri vội vàng cười, ngắt lời ông:

“Bố, bố, bố đừng nói nữa. Con hiểu mà.”

Phương Hoa lại trừng mắt nhìn Chu Thừa Chí:

“Nếu không biết ăn nói thì đừng nói! Ông xem ông vừa nói cái gì thế?”

Chu Thừa Chí khó hiểu:

“Tôi nói gì nào? Chẳng phải tôi chỉ nói sự thật thôi sao?”

Phương Hoa cau mày:

“Nhưng ông cũng không cần phải nói ra! Nói như thế là có ý gì? Có phải ý ông là phụ nữ chúng tôi hy sinh là chuyện đương nhiên không?”

Chu Thừa Ngọc thấy hai người lại sắp tranh cãi, vội vàng hòa giải:

“Trời ạ, anh, chị dâu, hai người sao cứ thế này hoài vậy? Mau ăn cơm đi nào! Tây Dã vẫn ổn, Tri Tri và hai đứa nhỏ cũng ổn, đây đã là điều may mắn nhất rồi, chúng ta còn mong gì hơn nữa?”

Khương Tri Tri cũng vội vàng trấn an:

“Đúng vậy, bố mẹ, con không sao mà. So với nhiều người khác, con đã rất hạnh phúc rồi.”

Trong lòng cô có chút hụt hẫng, nhưng nhanh chóng được nụ cười của hai đứa con xoa dịu.

Chớp mắt đã đến cuối tháng Ba, thời tiết ở Bắc Kinh đã ấm lên nhiều. Buổi trưa, ánh nắng dịu dàng khiến người ta buồn ngủ.

Phương Hoa và Chu Thừa Ngọc trải một tấm chăn lớn trong sân, sau đó đặt thêm một lớp đệm dày, để hai đứa trẻ bò lên chơi.

Hai nhóc tròn bảy tháng tuổi, vừa mới biết bò chưa lâu.

Không còn ngoan ngoãn và yên tĩnh như ba tháng trước, bây giờ tính cách của cả hai đã dần bộc lộ.

Tiểu Chu Kỷ là một cậu nhóc nghịch ngợm, bò rất nhanh, hành động cũng nhanh nhẹn. Khi bế nó ăn cơm, phải đề phòng nó giật lấy đũa hoặc chộp bát cơm trên bàn.

Phương Hoa thường cười bảo rằng: “Đôi tay của Tiểu Chu Kỷ nhanh như tia chớp vậy, vươn ra là chuẩn không cần chỉnh.”

Thương Thương cũng rất hoạt bát, chỉ cần chọc một chút là liền nhoẻn miệng cười khanh khách. Nhưng khả năng vận động của bé lại kém hơn em trai nhiều, bò rất chậm, đưa cho quả táo có thể ôm gặm cả buổi trời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-342.html.]

Chu Thừa Ngọc ngồi bên cạnh, nhìn Tiểu Chu Kỷ như một tên nhóc thổ phỉ nhỏ, bò khắp sân, cười nói với Phương Hoa:

“Thằng bé này, chỉ cần lơ mắt một cái là có thể bò đi vốc nắm đất nhét vào miệng. Không biết tính cách này giống ai nhỉ? Em nhớ hồi bé Tây Dã trầm ổn lắm mà?”

Phương Hoa cười:

“Vậy chẳng phải rất tốt sao? Con trai thì phải nghịch ngợm một chút.”

Bà cũng không nhớ nổi hồi bé Chu Tây Dã có giống Tiểu Chu Kỷ không, chỉ nhớ rằng con trai bà là một đứa trẻ rất ngoan.

Chắc hẳn, Tiểu Chu Kỷ có phần giống mẹ nó hơn chăng?

Chu Thừa Ngọc một lần nữa tóm lấy Tiểu Chu Kỷ đang bò ra ngoài, rồi hỏi Phương Hoa:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Thương Thời Anh khi nào về vậy?”

Tết năm nay, Thương Thời Anh đưa ba đứa trẻ xuống miền Nam đón năm mới cùng Lý Thành Chương, tính thời gian thì cũng sắp quay về rồi.

Phương Hoa cũng không chắc: “Chắc là sắp rồi nhỉ? Lần này đi cũng lâu thật.”

Chu Thừa Ngọc tò mò: “Trong đại viện ai cũng nói Thương Thời Anh muốn nhận Tri Tri làm con gái nuôi, có thật không?”

Phương Hoa bật cười: “Chuyện này từ bao giờ rồi, sao bây giờ còn nhắc lại?”

Chu Thừa Ngọc cảm thán: “Có những chuyện trước đây không dám nói, giờ thì dám rồi. Hơn nữa dạo này có nhiều người được minh oan, không ít người bị đưa đi trước đây cũng quay về rồi. Cảm giác… À đúng rồi, chị có nghe tin về nhà họ Biên không?”

Phương Hoa ngạc nhiên: “Nhà họ Biên? Nhà họ thì có chuyện gì? Cô cả ngày ở nhà chị, đi đâu nghe mấy tin này thế?”

Chu Thừa Ngọc bật cười: “Thì buổi trưa em dắt bọn trẻ ra quảng trường tắm nắng đó. Chị còn không biết à? Đến giờ mà hai đứa nó không có mặt ở quảng trường thì mấy bà cô trong đại viện sẽ đến tận nhà tìm đấy!”

Phương Hoa vẫn không hiểu, rõ ràng ngày nào bà cũng ra quảng trường mà sao chẳng nghe gì cả.

Chu Thừa Ngọc nhìn vẻ mặt khó hiểu của bà, liền giải thích:

“Lúc đó chị chỉ lo trông lũ nhỏ, không để ý đến mấy chuyện tán gẫu thôi.”

“Em nghe loáng thoáng nói rằng nhà họ Biên sắp được minh oan. Bố của Biên Tố Khê năm xưa là một thương nhân yêu nước nổi tiếng mà.”

Phương Hoa nhíu mày: “Nhưng nhà họ Biên đâu còn hậu nhân, minh oan rồi thì có ích gì?”

Chu Thừa Ngọc lắc đầu: “Em cũng không rõ, chỉ là nghe nói vậy thôi. Nhưng dù sao đây cũng là chuyện tốt. Còn nữa, em cũng chỉ nghe phong thanh rằng nhà nước có thể trả lại tài sản cho họ. Nếu Biên Tố Khê còn sống, liệu cái biệt viện của nhà Biên có được trả về cho cô ấy không?”

Phương Hoa im lặng. Dù tình thế giờ đã thay đổi rất nhiều, nhưng có những chuyện vẫn không thể nói lung tung.

Thân thế của Khương Tri Tri, lại càng không thể nhắc đến.

Nghĩ vậy, bà lắc đầu: “Chuyện này có liên quan gì đến chúng ta đâu? Chúng ta có nhà để trả lại đâu mà lo?”

Chu Thừa Ngọc ngẫm lại cũng thấy đúng: “Thực ra, nghĩ lại cũng thấy đáng tiếc. Trước đây em từng nghe kể rất nhiều chuyện về cha của Biên Tố Khê, đều rất cảm động. Nhưng cuối cùng… Người tốt lại chẳng có kết cục tốt, thậm chí chẳng còn một ai nối dõi. Em còn nghe nói, mộ của ông ấy cũng bị đào lên. Đám người đó thật là…”

Phương Hoa nghiêm mặt nhìn Chu Thừa Ngọc: “Thừa Ngọc, nói năng phải cẩn thận! Ra ngoài đừng có nhắc mấy chuyện này, đặc biệt là trước mặt Tôn Đại Loa. Cái miệng của bà ta từ trẻ đã độc địa, giờ vẫn chẳng khá hơn đâu.”

Chu Thừa Ngọc liên tục gật đầu: “Yên tâm, em cũng có chừng mực mà.”

Khi hai người đang nói chuyện, chỉ trong chớp mắt, Tiểu Chu Kỷ đã nhanh như chớp bò qua tấm chăn, lao thẳng về phía cửa chính.

Hai tay, hai chân nhỏ xíu khua khoắng liên tục, vì quá vui vẻ mà còn cười khanh khách.

Chu Thừa Ngọc hốt hoảng kêu lên một tiếng, định chạy tới tóm nhóc con nghịch ngợm kia lại. Nhưng vừa xoay người thì bất ngờ sững sờ tại chỗ.

Ngay trước cửa, một người đàn ông xách túi vừa bước vào.

Chu Tây Dã đứng đó, cả người cứng đờ.

Anh cúi đầu nhìn nhóc con đang bò như bay về phía mình, rồi chớp mắt, cảm giác cả trái tim như ngừng lại.

Tiểu Chu Kỷ bò đến trước mặt anh, ngồi bệt xuống ngay trên mu bàn chân anh, vòng hai tay bé xíu ôm chặt lấy chân anh…

Loading...