Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 341.
Cập nhật lúc: 2025-05-08 04:13:17
Lượt xem: 75
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VmPpcxhWq
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày thứ hai sau đám cưới, Tống Mạn cùng Lý Tân Quốc rời khỏi Bắc Kinh, trở về miền Nam, vì vậy cô không biết Lý Tư Mân đã trở lại, cũng không ai nói cho cô hay.
Lý Tư Mân ở nhà một ngày, sau khi họp xong liền rời đi ngay. Anh vẫn rất lý trí, có những tình cảm đã lỡ là lỡ.
Có những tiếc nuối, mãi mãi chỉ có thể là tiếc nuối.
Sau một chút xáo trộn nhỏ, đại viện lại trở về với sự yên bình vốn có.
Kỳ nghỉ Quốc khánh kết thúc, Khương Tri Tri đến bệnh viện thực tập. Trùng hợp thay, đó chính là bệnh viện nơi cô đã sinh con.
Lúc cô sinh con có thể nói là làm náo động cả bệnh viện, bây giờ đến thực tập, từ trên xuống dưới ai cũng đối xử với cô rất khách sáo. Dù sao thân phận của cô ở đó, không ai muốn tự rước phiền phức vào thân.
Ngay cả Tưởng Đông Hoa cũng tránh tiếp xúc trực tiếp với Khương Tri Tri, sợ bản thân không kiểm soát được cảm xúc mà làm ra chuyện gì quá đáng, đến mức ngay cả cơ hội thực tập cũng không còn.
Vì vậy, trong suốt kỳ thực tập, Khương Tri Tri có một khoảng thời gian khá yên tĩnh, ngoài công việc bình thường ra thì các mối quan hệ xã hội khác đều rất đơn giản, thoải mái.
Khi hai đứa trẻ tròn 100 ngày, Chu Tây Dã và đồng đội nhận lệnh chuyển quân, chuyển đến vùng biên giới Tây Bắc, nơi có điều kiện tự nhiên khắc nghiệt hơn và liên lạc cũng khó khăn hơn.
Vào ngày tuyết đầu mùa rơi ở Bắc Kinh, đơn vị của Chu Tây Dã đã bị tuyết lớn vùi lấp trên núi, đến mức việc vận chuyển nhu yếu phẩm cũng trở nên khó khăn.
Lần đầu tiên trong đời Thương Hành Châu nảy ra suy nghĩ muốn “đào ngũ”.
Mở cửa ra là một vùng tuyết trắng bạt ngàn, ăn lương khô cứng ngắc, ngay cả cải thảo cũng không có để ăn, nước uống chỉ có thể dựa vào tuyết tan.
Quá khổ, quá khó khăn, nhưng điều tệ hơn là quá cô đơn.
Cậu không hiểu, lần này chuyển quân vốn dĩ là đến địa khu Ký Bắc, sao cuối cùng lại đến vùng biên giới Tây Bắc này?
Lăn lộn một hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà tìm đến văn phòng của Chu Tây Dã.
Nhìn thấy anh đang chăm chú nghiên cứu bản đồ biên giới Tây Nam, Thương Hành Châu im lặng đứng bên cạnh, đến khi Chu Tây Dã thẳng lưng lên, cậu mới oán giận hỏi:
“Anh rể, tại sao không chuyển quân đến Ký Bắc? Nếu vậy thì đã gần Bắc Kinh rồi! Chúng ta đã chịu cái nóng ẩm ngột ngạt ở Tây Nam, bây giờ lại phải chịu cái lạnh cắt da cắt thịt ở đây sao?”
Chu Tây Dã bình tĩnh nhìn anh ta:
“Nếu cậu muốn về Ký Bắc, có thể nói với bác của cậu, bảo ông ấy điều cậu đi.”
Thương Hành Châu im lặng một lúc, rồi lẩm bẩm rất nhỏ:
“Chẳng lẽ… anh không nhớ chị em sao? Bây giờ núi bị tuyết phong tỏa, muốn liên lạc với bên dưới cũng phải đợi đến mùa xuân tuyết tan, vậy… vậy phải mấy tháng nữa mới có thể liên lạc được.”
Chu Tây Dã không lên tiếng. Việc chuyển quân đến đây không phải do anh quyết định, mà là mệnh lệnh từ cấp trên.
Anh đoán rằng, trận chiến ở biên giới Tây Nam có thể sắp nổ ra.
Nếu thực sự có chuyện, thì từ đây điều động quân tiếp viện sang đó sẽ là nhanh nhất.
Anh nhớ nhà, rất nhớ. Nhưng không còn cách nào khác.
Đặc biệt dạo gần đây, anh nảy sinh một cảm giác mãnh liệt chưa từng có—muốn về nhà.
Nửa đêm tỉnh giấc, không kìm được mà nghĩ đến Khương Tri Tri đang làm gì? Để cô một mình ở nhà, anh không khỏi thấy áy náy.
Nhưng cũng may, may là chưa có con.
Nếu để Khương Tri Tri một mình chăm con, có lẽ anh sẽ càng lo lắng hơn.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-341.html.]
Sau khi Tiểu Chu Kỷ và Tiểu Thương Thương tròn 100 ngày, cả hai ngày càng đáng yêu, còn rất lanh lợi. Chỉ cần nghe thấy tiếng lục lạc là sẽ quay đầu tìm kiếm, rồi nhe cái miệng nhỏ xíu không răng mà cười toe toét.
Tay chân vô cùng khỏe, quẫy đạp không ngừng, miệng cũng ê a tập nói.
Mỗi ngày tan làm về, Khương Tri Tri đều phải đi tìm con khắp nơi, vì không biết hôm nay bọn trẻ bị ai “bắt cóc” mang đi chơi.
Hơn nữa, em trai và chị gái thường không ở cùng một chỗ, Phương Hoa và Chu Thừa Ngọc căn bản không giữ nổi chúng, chỉ có thể đi theo sau.
Hạt Dẻ Rang Đường
Nếu không, mấy ông bà trong đại viện sẽ tụ tập ngay tại nhà bà, nhất quyết không chịu rời đi, còn nói trẻ con phải thường xuyên đến nhà này nhà kia chơi thì mới mau lớn.
Những ông bà nội, ngoại này đối xử với Tiểu Chu Kỷ và Tiểu Thương Thương hết sức tận tâm, thậm chí còn thương hơn cả cháu ruột của mình.
Khương Tri Tri không dám tưởng tượng, những đứa trẻ lớn lên trong môi trường như vậy sau này có trở nên kiêu căng hống hách hay không.
Mỗi lần đi đón con, cô đều tiện thể châm cứu cho bọn họ, sau đó bắt mạch để xem cơ thể có chỗ nào cần điều chỉnh hay không.
Đón chị xong lại đón em, đến lúc về nhà thì trời đã tối đen.
Về đến nhà, Phương Hoa và Chu Thừa Ngọc mở chăn bông dày ra, bế hai đứa trẻ ra ngoài, cởi bỏ áo bông quần bông, nhìn thấy chúng nằm trên sofa vui vẻ đạp chân không ngừng, không nhịn được mà bật cười:
“Mấy người đó có tâm cơ lắm, rõ ràng là muốn để Tri Tri tìm đến, tiện thể giúp họ châm cứu trị liệu một chút.”
Chu Thừa Ngọc đồng tình: “Chắc chắn là vậy, nhưng họ thật sự cũng rất yêu thương Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương. Sau này bọn trẻ lớn hơn, chúng ta còn phải tranh giành với họ nữa đấy.”
Phương Hoa cũng đau đầu: “Nhưng đây là cháu ruột của chị, thế mà họ cứ một câu ‘cháu ngoan’, hai câu ‘cháu ngoan’, không được, sau này không cho họ bế đi nữa.”
Khương Tri Tri bật cười, lần lượt ôm hai đứa trẻ một cái. Sau khi đặt xuống, bọn trẻ cũng chẳng có phản ứng gì, lại tiếp tục đạp chân vui vẻ.
Cô cũng thấy may mắn, hai đứa nhỏ này ngoại trừ tháng đầu tiên chủ yếu nằm trên giường, sau khi qua tháng cữ là suốt ngày được hết người này bế đến người kia bế, thế nên không bị cái tật cứ đặt xuống là khóc.
Buổi tối ngủ cũng không cần bế dỗ, chỉ cần uống một chút sữa là có thể tự ru mình ngủ.
Lúc ăn tối, Phương Hoa vô tình nhắc đến Chu Tây Dã, lại cảm thấy lo lắng: “Trước còn tính trời ấm lên sẽ dẫn bọn trẻ đi thăm nó, giờ thì hay rồi… sao lại chuyển quân đến tận biên giới Tây Bắc? Chúng ta làm sao mà đi thăm được đây? Ở đó điều kiện khắc nghiệt, đường lại khó đi.”
Bà muốn để con trai nhìn thấy hai đứa nhỏ, nhưng lại không nỡ để chúng chịu cảnh di chuyển vất vả.
Đây cũng là điều khiến Khương Tri Tri mỗi lần nghĩ đến đều cảm thấy khó chịu, đôi khi còn thấy tủi thân.
Cô biết Chu Tây Dã có trách nhiệm trên vai, cô cũng hiểu, nhưng đôi khi cảm xúc lại bất chợt trở nên khó chịu và hụt hẫng.
Nhất là khi Chu Tây Dã đi Tây Bắc đã một tháng mà vẫn chưa có tin tức gì, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.
Phương Hoa thấy Khương Tri Tri chỉ cúi đầu ăn cơm, không nói gì, liền vội vàng lên tiếng:
“Tri Tri, Tây Dã cũng không còn cách nào khác, làm nghề này là phải chấp nhận thiệt thòi với gia đình nhỏ. Hồi mẹ sinh Tây Dã, bố con cũng không có ở nhà…”
Chu Thừa Chí đang bế Tiểu Chu Kỷ đi qua đi lại gần bàn ăn, nghe vậy liền thắc mắc:
“Sao lại lật sổ nợ rồi? Khi đó chẳng phải vì nhiệm vụ khẩn cấp của đơn vị sao? Hơn nữa lúc đó chiến tranh nổ ra khắp nơi, tôi có thể sống sót trở về đã là may mắn lắm rồi.”
Phương Hoa lườm ông một cái: “Tôi đang nói chuyện với Tri Tri, ông xen vào làm gì?”
Khương Tri Tri không nhịn được cười: “Mẹ, mẹ không cần an ủi con đâu. Con hiểu cho Tây Dã mà. Dù đôi khi có chút oán trách, nhưng con không trách anh ấy.”
Chu Thừa Chí lại bế Tiểu Chu Kỷ lắc lư qua lại: “Tri Tri, con nghĩ vậy là đúng. Là người thân của quân nhân, phải có giác ngộ cao một chút, phải biết hy sinh…”
Phương Hoa ghét bỏ nhìn ông: “Ông có thể ôm cháu xa ra một chút được không? Còn nữa, ông thiên vị cháu trai quá rồi đấy! Về đến nhà đến giờ chỉ toàn ôm Tiểu Chu Kỷ, sao không ôm Thương Thương?”
Chu Thừa Chí lập tức bế đứa nhỏ quay người rời đi. Trong thâm tâm, ông thực sự có chút trọng nam khinh nữ.
Hai đứa trẻ, đúng là ông thích Tiểu Chu Kỷ hơn một chút…