Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 338.

Cập nhật lúc: 2025-05-07 01:42:37
Lượt xem: 86

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4q2s61q8NX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Thừa Chí có chút khó hiểu nhìn Phương Hoa:

“Bà cứ nói to ra đi, lén lút làm gì chứ?”

Phương Hoa trừng mắt nhìn ông, nhưng vẫn hạ giọng nói nhỏ:

“Tri Tri là con gái của Thương Thời Nghị!”

Chu Thừa Chí vừa mới húp một ngụm canh, lập tức phun ra, vội vàng lau miệng:

“Bà đang nói gì vậy?”

Phương Hoa ghét bỏ ném cho ông một cái khăn lau bên cạnh:

“Đây là sự thật, Thương Thời Anh đã thừa nhận rồi. Hơn nữa, vợ của Thương Thời Nghị chính là Biên Tố Khê, người đã biến mất trước đây. Vì vậy, bọn họ bây giờ không dám nhận lại đứa trẻ. Tây Dã và Tri Tri đều biết chuyện này.”

“Hôm nay, Tri Tri còn nói tên ở nhà của con bé là ‘Thương Thương’. Chẳng phải đó chính là ‘Thương’ trong nhà họ Thương sao? Nhưng chuyện này, chúng ta cứ coi như không biết gì thì hơn.”

Chu Thừa Chí nghĩ mãi mà không hiểu nổi, tại sao Khương Tri Tri lại trở thành con gái của Thương Thời Nghị.

Nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang đi xuống, Phương Hoa vẫy tay trước mặt Chu Thừa Chí:

“Được rồi, mau ăn cơm đi.”

Ngày cuối cùng của tháng ở cữ, Kim Hoài Anh đến thăm Khương Tri Tri, tiện thể mang theo một tin vui:

“Qua ngày mười một, thầy có thể đi làm lại rồi.”

Khương Tri Tri nhìn Kim Hoài Anh đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách. Ông mặc một chiếc áo sơ mi trắng, dù đã hơi cũ nhưng vẫn sạch sẽ. Chiếc cúc trên cùng được cài kín, mái tóc trước đây lộn xộn nay cũng đã được cắt tỉa gọn gàng.

Vẫn mang nét già nua, nhưng khi ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người ông, lại toát ra một sức sống và hy vọng không hề tương xứng với tuổi tác.

Khương Tri Tri có thể cảm nhận được niềm vui và sự mong đợi của Kim Hoài Anh, cô không kìm được mà vui lây:

“Thầy à, cuối cùng mây mờ trăng tỏ rõ ràng. Sau này chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn.”

Những năm qua, Phương Hoa cũng đã gặp Kim Hoài Anh rất nhiều lần. Bà rất kính trọng ông, liền nhiệt tình rót trà, chân thành chúc mừng:

“Đây đúng là tin tốt! Thầy Kim định làm việc ở bệnh viện nào vậy?”

Kim Hoài Anh lắc đầu:

“Tay tôi bị thương, không thể làm phẫu thuật nữa, nên không thể đến bệnh viện làm việc. Tôi sẽ đi dạy ở học viện y khoa, cũng rất tốt. Được ở bên cạnh những người trẻ tuổi, tâm trạng cũng sẽ trẻ trung hơn.”

Phương Hoa liên tục gật đầu:

“Tôi cũng cảm thấy dạy học ở trường rất ổn, làm thầy giáo chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn.”

Kim Hoài Anh vỗ nhẹ lên cái chân bị thương của mình, cười nói:

“Đúng vậy, bây giờ cơ thể tôi cũng không cho phép nữa. Tay này không cầm nổi d.a.o mổ, chân này cũng không thể đứng lâu, đi dạy là hợp nhất.”

Phương Hoa rất biết ơn sự dạy dỗ tận tình của Kim Hoài Anh dành cho Khương Tri Tri trong những năm qua:

“Nếu không có thầy, Tri Tri cũng không thể đạt được thành tích tốt như bây giờ.”

Kim Hoài Anh vội xua tay:

“Đâu có, Tri Tri vốn đã rất thông minh. Đây là học trò có thiên phú nhất mà tôi từng dạy, lại còn chịu khó, thật sự là một đứa trẻ rất tốt.”

Ông nhìn Khương Tri Tri, dịu dàng nói:

“Tri Tri đã rất xuất sắc, chỉ là thiếu một chút kinh nghiệm thôi. Chậm rãi tích lũy, sau này chắc chắn sẽ càng ngày càng giỏi.”

“Đúng rồi, còn một loại mạch tượng mà con chưa từng gặp qua, gọi là ‘Tuyệt Mệnh Mạch’.”

Khương Tri Tri tò mò:

“Tuyệt Mệnh Mạch? Nghĩa là chỉ cần bắt mạch là có thể biết người đó có cứu được không, có thể sống hay không?”

Kim Hoài Anh gật đầu:

“Không chỉ vậy, con còn có thể suy đoán được thời điểm người đó trút hơi thở cuối cùng.”

Khương Tri Tri cảm thấy điều này thật thần kỳ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-338.html.]

“Vậy… nếu có thể, con vẫn hy vọng mình không phải gặp qua nó.”

Dù rất tò mò loại mạch tượng này như thế nào, nhưng nếu có thể dự đoán được thời điểm sinh tử của một người, cô thà rằng không biết.

Kim Hoài Anh cười sảng khoái:

“Chuyện này cũng chẳng có gì ghê gớm. Làm bác sĩ thì phải đối diện với sinh tử nhiều hơn người bình thường, cứ nhìn nhận nhẹ nhàng thì mọi thứ đều ổn thôi.”

Phương Hoa và Chu Thừa Ngọc nghe vậy cũng thấy rất thần kỳ. Sau khi Kim Hoài Anh rời đi, hai người còn nhỏ giọng bàn tán:

“Chị đã nói rồi, Đông y vẫn lợi hại hơn. Cô xem, còn có thể đoán trước được sống chết.”

Chu Thừa Ngọc cũng đồng tình:

“Dù sao thì, cơ thể em bây giờ cũng là do Tri Tri điều dưỡng tốt lên. Sau này nếu Tri Tri cần người trông con, cứ tìm em. Em không cần tiền công, chỉ cần giúp em điều dưỡng cơ thể một chút, cho em sống thêm vài năm nữa là được!”

Phương Hoa dở khóc dở cười:

“Cháu ruột của cô thì không trông, lại chạy sang nhà chị góp vui.”

Chu Thừa Ngọc cười ha hả:

“Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương cũng đều là cháu của em mà. Hơn nữa, bên nhà em còn có bà ngoại của bọn trẻ trông rồi, bà ấy không cho em sang đó. Mẹ chồng và con dâu sống chung, đâu có được như chị và Tri Tri chứ.”

Phương Hoa trong lòng có chút tự hào. Trong cả đại viện này, quan hệ mẹ chồng nàng dâu có thể hòa thuận như cô và Khương Tri Tri, đúng là chẳng có mấy ai.

Ngày mười một, hai đứa trẻ vừa tròn đầy tháng.

Theo phong tục, vào ngày đầy tháng, trẻ con phải được chuyển đến một nơi khác ở tạm hai ngày, như vậy sẽ lớn nhanh hơn.

Những ai có nhà mẹ đẻ gần thì sẽ đưa con về nhà mẹ đẻ ở vài ngày.

Nhà mẹ đẻ xa thì có thể đổi sang phòng khác, chủ yếu để lấy may mắn.

Khương Tri Tri cũng không rõ phong tục này từ đâu mà có, nhưng nếu Phương Hoa và mọi người nói tốt cho trẻ, vậy thì nghe theo cũng không sao. Đổi phòng thì đổi phòng.

Kết quả, Thương Thời Anh không vui, nhất quyết muốn Khương Tri Tri đưa hai đứa nhỏ đến nhà bà ấy ở:

“Dù sao nhà em cũng nhiều phòng trống, cứ đến nhà em đi. Em cũng coi như là người nhà mẹ đẻ của Tri Tri mà.”

Phương Hoa kéo Thương Thời Anh vào bếp nói chuyện:

“Cô nói linh tinh gì thế? Quan hệ của các người đã công khai chưa? Giờ mà Tri Tri đưa hai đứa nhỏ đến nhà cô ở, người trong đại viện sẽ nghĩ gì? Chưa kể, chẳng phải đã có đủ người theo dõi chúng ta rồi sao? Cô còn muốn gây chuyện thêm à?”

Thương Thời Anh im lặng một lúc, vẫn muốn cố gắng tranh thủ:

“Nhà em… rộng rãi hơn. Cùng lắm thì cứ nói Tri Tri nhận em làm mẹ nuôi, về nhà mẹ nuôi ở mấy ngày chắc cũng không sao đâu, đúng không?”

Phương Hoa nhìn quanh, hạ giọng nhắc nhở:

“Dạo này tình hình khá căng, cẩn thận một chút thì hơn. Thôi ở nhà tôi là tốt nhất. Dạo này cô đến nhà tôi còn nhiều hơn cả tôi nữa đấy.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Thương Thời Anh bật cười. Đúng là gần đây bà đến thật thường xuyên, sáng sớm đã qua, trời tối mịt mới về.

Có hôm đến muộn một chút thì ở lại đến nửa đêm mới về nhà.

Thương Thời Anh đi lên tầng giúp Chu Thừa Ngọc bế hai đứa trẻ xuống, đặt vào phòng mà trước đây Khương Tri Tri và Chu Tây Dã từng ở. Vừa cười vừa nói với Khương Tri Tri:

“Trẻ con đúng là mỗi ngày một khác, bác cảm giác hôm nay và hôm qua đã không giống nhau rồi.”

Điều tiếc nuối duy nhất của Khương Tri Tri là không có máy ảnh hay điện thoại để ghi lại sự thay đổi từng ngày của hai đứa nhỏ.

Cô cũng cảm thấy hai bé mỗi ngày một khác, đặc biệt là sau khi hết cữ, khuôn mặt hồng hào, trắng trẻo, lại còn có chút mũm mĩm đáng yêu.

Cô vừa định bàn với Phương Hoa mời một thợ chụp ảnh đến nhà để chụp vài bức hình đầy tháng cho hai đứa nhỏ, sau này để Chu Tây Dã xem lại lúc con còn bé thì Phương Hoa đã lên tiếng trước:

“Mẹ đã bảo bố con đi tìm người chụp ảnh đầy tháng cho bọn trẻ rồi. Tri Tri, con cũng thay bộ quần áo khác đi, lát nữa chụp một tấm ba mẹ con cùng nhau.”

Thương Thời Anh nhìn vóc dáng của Khương Tri Tri, không nhịn được cảm thán:

“Tri Tri dáng người nhỏ nhắn, mới hết cữ đã hồi phục tốt thế này rồi.”

Rồi đột nhiên đổi chủ đề:

“À đúng rồi, Tống Mạn ngày mười một này trở về kết hôn, mọi người có nghe chưa?”

Loading...