Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 337.
Cập nhật lúc: 2025-05-07 01:42:21
Lượt xem: 86
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bây giờ Tôn Hiểu Nguyệt trong lòng cũng thấy chán ghét Tưởng Đông Hoa, cảm thấy hắn không ra dáng một người đàn ông, lại còn không có chính kiến.
Tưởng Đông Hoa thấy Tôn Hiểu Nguyệt cau mày không nói gì, trong lòng cũng hiểu rõ rằng không thể trông mong gì vào Khương Chấn Hoa nữa.
Hai người mỗi người một suy tính, cùng rời khỏi bệnh viện, rồi ngồi xe trở về trường.
…
Khương Tri Tri có nền tảng sức khỏe tốt, sau khi sinh con, cô chỉ ở bệnh viện một ngày, đến chiều hôm sau đã đưa con về nhà để bắt đầu ở cữ.
Phương Hoa suy nghĩ rất chu đáo, sợ Khương Tri Tri không nghỉ ngơi tốt, nên sắp xếp cho cô chuyển lên tầng trên, ở trong phòng cũ của Chu Tây Dã trong thời gian ở cữ.
Phòng của Chu Tiểu Xuyên được dọn dẹp lại thành phòng em bé, buổi tối bà sẽ ngủ cùng hai đứa trẻ để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Khương Tri Tri.
Nhất thời không tìm được bảo mẫu đáng tin cậy và giỏi giang, Thương Thời Anh đã để bảo mẫu trong nhà bà sang chăm sóc Khương Tri Tri và hai đứa bé.
Bà cũng không có việc gì làm nửa ngày, nên thường xuyên sang giúp đỡ.
Chu Thừa Ngọc thì càng rảnh rỗi hơn, trực tiếp xách túi đến ở luôn.
Bà bảo Phương Hoa nghỉ ngơi, buổi tối bà sẽ chăm sóc bọn trẻ.
Vì vậy, suốt thời gian ở cữ, ngoài việc cho con bú, Khương Tri Tri hầu như không nhìn thấy hai đứa bé, bởi vì mọi người thay nhau bế chúng sang phòng bên cạnh trông nom.
Phương Hoa và Thương Thời Anh cũng rất nghiêm khắc với cô, không cho cô xuống giường đi lung tung, không cho đọc sách quá lâu, không có việc gì thì phải nằm nghỉ, ngay cả tất cũng phải đi đầy đủ.
Khương Tri Tri dở khóc dở cười, phần lớn thời gian mỗi ngày chỉ nằm ngẩn ngơ, sau đó suy nghĩ về tên của hai đứa trẻ.
Tên chính thức, Chu Thừa Chí đã nghĩ ra mấy cái, nhưng vẫn chưa quyết định được, vì cái nào cũng nghe hay.
Tên gọi ở nhà, Khương Tri Tri nói con trai cứ gọi là Tiểu Chu Kỷ, mọi người đều không có ý kiến, nhưng tên gọi ở nhà của con gái thì ai cũng tranh nhau đưa ra ý kiến.
Thương Thời Anh nói con gái xinh đẹp, vậy thì gọi là Tịnh Tịnh.
Phương Hoa không đồng ý: “Tịnh Tịnh, nghe như tên con trai ấy, gọi Tịnh Tịnh thì chẳng bằng gọi Kiều Kiều.
Chu Thừa Ngọc cũng có suy nghĩ riêng: “Sinh ngày 1 tháng 9, mùa thu rồi, mùa thu không phải có câu ‘thu quế phiêu hương’ (hoa quế mùa thu tỏa hương thơm) sao? Vậy gọi là Quế Quế.”
Khương Tri Tri tựa vào thành giường cười khúc khích lắng nghe, còn tưởng sẽ đặt tên kiểu như Phiêu Phiêu hay Hương Hương, không ngờ lại là Quế Quế, khiến cô không nhịn được bật cười.
Phương Hoa vẫn không đồng ý: “Quế Quế nghe không hay, tôi thấy Kiều Kiều khá tốt mà, Kiều Kiều…”
Thương Thời Anh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Kiều Kiều, Kiều Kiều, chị ra ngoài đại viện gọi một tiếng, có khi năm sáu đứa chạy ra đấy.”
Khương Tri Tri cười, bỗng nhiên lên tiếng: “Gọi là Thương Thương được không? Như câu ‘Thương thương hề nhược lưu thủy’ ấy?”
Phương Hoa ngẩn ra: “Chữ Thương nào?”
Khương Tri Tri cười, liếc nhìn Thương Thời Anh: “Chữ Thương trong họ của bác ấy…”
Cô vừa nói xong, Thương Thời Anh và Phương Hoa lập tức hiểu ý, đây cũng là cách để thể hiện rằng đứa bé này cũng là một phần của nhà họ Thương.
Phương Hoa im lặng trong chốc lát, nhưng cũng không phản đối.
Thương Thời Anh thì lại cảm động đến đỏ mắt, liên tục gật đầu: “Được, Thương Thương hay lắm, nghe đã thấy là một cô bé thông minh xinh đẹp rồi.”
Chu Thừa Ngọc đứng nghe nãy giờ mà vẫn chưa hiểu: “Thương Thương? Vẫn không hay bằng Quế Quế.”
Phương Hoa lườm bà một cái: “Cô nghe là biết không có văn hóa rồi, vừa nãy Tri Tri không phải đã giải thích ý nghĩa của Thương Thương rồi sao? Chị cũng thấy gọi là Thương Thương rất hay.”
Chu Thừa Ngọc chỉ đơn thuần nghĩ rằng chị dâu thuận theo ý của Khương Tri Tri, cũng cười nói theo: “Nhưng mà, Thương Thương cũng được đấy, gọi mãi cũng thấy thuận tai thật.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-337.html.]
Tên gọi ở nhà đã được quyết định, tiếp theo là bàn bạc về tên chính thức.
Hạt Dẻ Rang Đường
Khương Tri Tri cũng có ý kiến riêng: “Mẹ, mùa hè năm sau chúng ta có thể đi tìm Chu Tây Dã rồi, đến lúc đó để anh ấy quyết định tên chính thức của bọn trẻ, được không ạ?”
Phương Hoa lập tức đồng ý, không thể đồng ý hơn nữa.
Thương Thời Anh cũng cảm thấy đây là một ý kiến hay: “Thật không dám tưởng tượng, đến lúc đó ôm hai đứa trẻ đi tìm Chu Tây Dã, chắc hẳn thằng bé sẽ ngạc nhiên lắm. Nhưng mà đặt tên, đúng là nên để người làm cha quyết định.”
Khương Tri Tri mỉm cười, cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ đang nằm bên cạnh.
Chúng thật sự rất ngoan, đã mười ngày tuổi, mỗi ngày ngoài ăn thì chỉ có ngủ, khuôn mặt nhỏ tròn trịa lên từng ngày.
Đói cũng chỉ hừ hừ vài tiếng, tè hay ị cũng chỉ rên rỉ một chút.
Khương Tri Tri nhìn mà cảm thấy tình mẫu tử dâng trào, đến mức dạo gần đây cô còn chẳng có thời gian để nghĩ về Chu Tây Dã.
Cô đưa tay nhẹ nhàng chạm vào má con trai: “Tiểu Chu Kỷ?”
Rồi lại chạm vào má con gái: “Thương Thương?”
Phương Hoa và Thương Thời Anh đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn hai đứa trẻ: “Nhìn xem Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương của chúng ta, lớn lên thật xinh đẹp.”
Buổi tối, Chu Thừa Chí trở về, nghe nói tên chính thức của hai đứa trẻ sẽ để Chu Tây Dã đặt, ông cũng đồng ý, nhưng đề xuất một chút ý kiến riêng:
“Có thể để Tây Dã xem qua những cái tên chúng ta nghĩ trước không? Ít nhất cũng có giá trị tham khảo chứ.”
“Tôi đã xem rất nhiều sách mới nghĩ ra được đấy.”
Phương Hoa hờ hững đáp: “Được, sang năm tôi đi cùng Tri Tri, đến lúc đó tôi sẽ nói với Tây Dã. Đúng rồi, ông không nói với Tây Dã chuyện Tri Tri sinh con đấy chứ?”
Chu Thừa Chí hoàn toàn không theo kịp nhịp câu chuyện: “Tôi không nói, mà không lẽ… mọi người cũng chưa nói?”
Phương Hoa thản nhiên gật đầu: “Không nói. Chẳng phải ban đầu chính ông nói sao? Nhiệm vụ của nó nhiều, nếu nói ra, Tây Dã chẳng giúp được gì, còn dễ làm nó phân tâm. Có phải ông nói vậy không?”
Chu Thừa Chí sững người một chút, sau đó gật đầu: “Đúng, là tôi nói… sao thế?”
Phương Hoa cười lạnh: “Nên đến giờ chúng tôi cũng không nói. Chúng tôi định đến lúc đó mang hai đứa nhỏ đến cho Tây Dã một bất ngờ.”
Rồi bà còn cảnh cáo Chu Thừa Chí: “Ông cũng không được nói đâu đấy.”
Chu Thừa Chí im lặng một lúc lâu, rồi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng mà cũng nên để Tây Dã có chút chuẩn bị tâm lý chứ, đột nhiên mang hai đứa trẻ đến, lỡ làm nó hoảng sợ thì sao.”
Phương Hoa lại thấy chuyện này rất thú vị: “Ông đừng lo, chỉ cần ông không nói là được.”
Chu Thừa Chí giữ vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi là kiểu người đó sao? Hơn nữa, tôi cũng không quản được Tây Dã, giờ tôi thậm chí còn chẳng dám hỏi thăm, sợ người ta nghi ngờ tôi đang nhắc nhở họ quan tâm đến nó. Nhưng mà, nghe nói Tây Dã qua bên đó, đã chỉnh đốn quân đội, tăng cường huấn luyện đa dạng, kế hoạch huấn luyện tác chiến mà nó đề xuất còn được toàn quân công nhận nữa.”
Nói đến đây, ông không kìm được sự tự hào và kiêu hãnh.
Có người còn gọi điện đến chỗ Chu Thừa Chí, vừa khen ngợi vừa hỏi xem có thể điều Chu Tây Dã về đơn vị của họ không.
Phương Hoa lập tức sáng mắt: “Ông có nhận ra không, từ khi Tri Tri gả cho Tây Dã, tính cách của nó thay đổi, sự nghiệp cũng suôn sẻ hơn, còn sinh cho chúng ta một cặp song sinh long phượng nữa. Nhà họ Chu và nhà họ Phương chúng ta đều không có gen sinh đôi đâu đấy.”
“Đừng nói song sinh long phượng, ngay cả sinh đôi cũng chưa từng có.”
Phương Hoa càng nói càng hào hứng, cảm thấy tất cả may mắn trong nhà đều do Khương Tri Tri mang đến: “Đây chính là tướng vượng phu đấy.”
Chu Thừa Chí không nhịn được mà chọc vào vết thương cũ: “Năm đó, ai là người nhất quyết không chịu chấp nhận?”
Phương Hoa trừng mắt: “Ông nhiều lời quá rồi! Đúng rồi, tôi còn chuyện này muốn nói với ông, nhưng ông đừng rêu rao ra ngoài đấy.”
Nhìn quanh thấy Chu Thừa Ngọc còn đang trên lầu trông bọn trẻ, bảo mẫu bận rộn trong bếp, Phương Hoa mới hạ giọng thì thầm với Chu Thừa Chí:
“Dạo này vui quá tôi suýt quên, ông đoán xem tại sao Thương Thời Nghị lại tặng ông nhân sâm? Tại sao Thương Thời Anh lại đối xử với nhà chúng ta tốt như vậy?”