Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 327.

Cập nhật lúc: 2025-05-05 10:00:10
Lượt xem: 96

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fjRdjPxr9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Tri Tri có chút ngạc nhiên: “Sao lại vẫn gả vào khu này? Trước đây chuyện của cô ta và anh Tống Đông không phải đã bị người ta đồn đại rồi sao? Bây giờ lại gả vào đây, không sợ ngại à?”

Hứa Minh Nguyệt bĩu môi: “Không rõ nữa, nhưng nếu cô ta gả ra ngoài, thì có thể đi đâu được? Dù gì trong khu tập thể này cũng toàn là người trong hệ thống công an, người cô ta lấy còn là một lãnh đạo nhỏ.”

“Nhưng trước khi cưới, cũng không nghe nói hai người đó có quan hệ gì. Mấy ngày trước nhận được thiệp cưới mới biết họ kết hôn. Đám cưới tổ chức ngay tại nhà ăn công đoàn trước cổng, chị và Tống Đông còn dẫn bọn nhỏ đi dự nữa.”

Khương Tri Tri càng bất ngờ hơn: “Chị còn đi dự đám cưới à?”

Hứa Minh Nguyệt bật cười: “Ban đầu chị cũng không định đi, nhưng Tống Đông cứ khăng khăng bảo phải đi, kẻo để người ta đồn thổi linh tinh. Hơn nữa, hai năm nay, Tống Đông cũng chưa từng giúp cô ta lần nào.”

Cũng vì Tống Đông thể hiện sự hối cải rất chân thành nên Hứa Minh Nguyệt mới sẵn lòng tha thứ cho anh ta.

Đang trò chuyện thì Tống Đông xách một miếng mỡ heo về, nhìn thấy Chu Tây Dã và Khương Tri Tri cũng khá bất ngờ: “Ôi chà, biết trước hai người đến thì tôi đã tiện tay mua thêm con vịt quay rồi.”

Bé Duyệt Duyệt vốn đang ngoan ngoãn ngồi trong lòng Khương Tri Tri, vừa thấy Tống Đông bước vào đã lập tức giơ hai tay lên: “Bố bế con, bố bế con!”

Tống Đông nhìn Duyệt Duyệt cười dịu dàng, giọng nói cũng mềm hẳn đi:

“Duyệt Duyệt ngoan nào, bố còn lạnh lắm, đợi một lát nữa rồi bố bế con nhé. Bố cắt miếng mỡ heo này giúp mẹ trước đã.”

Nhưng cô bé nào chịu nghe, bĩu môi phụng phịu gọi mãi: “Bố ơi, bố bế con, bố…”

Tống Đông lập tức quên hết mọi thứ, vội cởi áo khoác, xoa tay lên túi sưởi cho ấm rồi mới bế con gái lên.

Cô bé lập tức vui vẻ, ôm lấy cổ Tống Đông, nũng nịu gọi: “Bố ơi~”

Hứa Minh Nguyệt vừa khóc vừa cười: “Anh cứ chiều nó đi, cứ thấy Duyệt Duyệt là chẳng còn tí nguyên tắc nào.”

Tống Đông ôm con gái xoay một vòng, cười nói với Chu Tây Dã: “Đợi sau này cậu có con gái rồi sẽ hiểu cảm giác của một ông bố như tôi.”

Nói rồi, anh ta len lén nhìn Hứa Minh Nguyệt, hạ giọng nói: “Trước đây, tôi còn không hiểu cảm giác của chị dâu cậu. Nhưng từ khi có con gái, tôi nghĩ nếu sau này nó đi lấy chồng mà gặp phải tình huống giống tôi trước đây, liệu tôi có tức giận không? Nghĩ tới là tôi đã tức không chịu nổi rồi.”

Hứa Minh Nguyệt liếc anh ta một cái: “Có con gái rồi mới biết mình sai à?”

Tống Đông lập tức ôm con gái lại nịnh nọt: “Sai rồi, sai rồi, giờ tôi đã nhận ra lỗi lầm sâu sắc. Sau này mà còn phạm lỗi như thế nữa, mọi người cứ mặc kệ tôi, để tôi cô đơn suốt đời.”

Hứa Minh Nguyệt bật cười: “Thôi được rồi, đừng lắm lời nữa, Tri Tri và Tây Dã còn ở đây kìa.”

Tống Đông chẳng bận tâm: “Toàn người nhà cả, không cần để ý đâu.”

Khương Tri Tri mỉm cười nhìn hai vợ chồng đấu khẩu nhưng tình cảm vẫn rất tốt.

Ban đầu, Khương Tri Tri và Chu Tây Dã chỉ định ghé qua một lát rồi đi, không định ở lại ăn trưa.

Nhưng Tống Đông và Hứa Minh Nguyệt nhiệt tình quá, đến mức nếu không ăn cơm thì họ sẽ giận, thế nên hai người đành ở lại.

Khi rời khỏi nhà Tống Đông, đã là ba giờ chiều.

Khương Tri Tri nhìn đồng hồ rồi giục Chu Tây Dã: “Đi thôi, chúng ta tranh thủ đi chụp ảnh, giờ vẫn còn kịp.”

Chẳng ngờ đến nơi thì tiệm ảnh cũng đang đông nghịt, người đến chụp ảnh dịp Tết quá nhiều, bên trong không còn chỗ đứng, thậm chí ngoài cửa cũng chật kín người.

Tiệm ảnh quốc doanh, đến giờ là đóng cửa ngay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-327.html.]

Dù vậy, Khương Tri Tri vẫn kiên quyết xếp hàng, dù có đến lượt mà tiệm đóng cửa thì cô mới cam lòng.

Vừa kéo Chu Tây Dã xếp hàng, cô vừa nói: “Nếu hôm nay không chụp được thì mai chúng ta lại đến, lần này nhất định phải chụp ảnh.”

Chu Tây Dã tất nhiên đồng ý: “Được thôi, hay là em vào chỗ nào ấm áp đợi đi, để anh xếp hàng cho.”

Khương Tri Tri lắc đầu: “Không cần không cần, chúng ta cùng xếp hàng, như vậy còn có thể trò chuyện nữa.”

Đúng lúc đến lượt họ thì cũng vừa đúng giờ tan làm, quản lý tiệm ảnh cầm tấm cửa gỗ ra chuẩn bị đóng cửa.

Khương Tri Tri vội bước tới: “Đồng chí, có thể làm thêm giờ một chút để chụp cho chúng tôi một tấm ảnh kỷ niệm không?”

Quản lý thấy cô cười tươi, giọng điệu khéo léo nịnh nọt, cũng có chút khó xử: “Mấy ngày nay người đến chụp ảnh quá đông, chúng tôi còn chưa có thời gian nghỉ trưa. Nếu giờ lại tăng ca, người phía sau thấy được cũng đòi chụp thì chúng tôi có còn được tan làm không?”

Khương Tri Tri kéo tay áo Chu Tây Dã, lễ phép nói lời nhờ vả: “Đây là chồng tôi, anh ấy sắp phải ra biên giới làm nhiệm vụ rồi, lần này đi có lẽ rất lâu nữa chúng tôi mới gặp lại. Anh có thể linh động một chút, giúp chúng tôi chụp hai tấm ảnh chung không?”

Quản lý quay lại nhìn Chu Tây Dã, rồi gật đầu dứt khoát: “Chuyện này… có thể phá lệ một lần.”

Sau đó, ông quay sang nói với những người phía sau vẫn còn đang xếp hàng: “Đây là cặp đôi cuối cùng hôm nay, những người còn lại ngày mai hãy quay lại nhé. Tình huống của hai người này đặc biệt, chắc mọi người cũng nghe rồi, đồng chí này sắp ra biên cương bảo vệ tổ quốc, chúng ta có nên nhường họ một chút không?”

Mọi người phía sau đều rất thông cảm, vừa gật đầu tán thành vừa tản dần ra về.

Khương Tri Tri vui mừng kéo Chu Tây Dã vào trong tiệm ảnh.

Lúc này, chụp ảnh đôi chỉ có hai kiểu: một kiểu là ngồi song song trên băng ghế dài, kiểu còn lại là đứng cạnh nhau trước phông nền vải.

Hạt Dẻ Rang Đường

Cả hai kiểu đều chỉ để vai chạm nhẹ, giữ một khoảng cách lịch sự như hai đồng chí không quá thân thiết chụp ảnh chung.

Khương Tri Tri muốn chụp cả hai kiểu. Khi ngồi xuống, cô nghiêng hẳn nửa người vào lòng Chu Tây Dã, đôi mắt cong cong, nụ cười rạng rỡ nhìn về ống kính.

Chu Tây Dã hơi cứng người, không quen thân mật ở nơi công cộng như vậy.

Nhiếp ảnh gia không ngờ rằng hai người ngồi sát nhau lại tạo nên một khung hình ấm áp đến thế, đặc biệt là cô gái—vẻ ngoài xinh xắn, tinh nghịch, nụ cười ngọt ngào tràn đầy hạnh phúc.

Còn người đàn ông bên cạnh, tuy gương mặt nghiêm nghị nhưng trong ánh mắt lại chất chứa yêu thương và bất lực.

Không cần hỏi đã sẵn sàng chưa, nhiếp ảnh gia lập tức bấm máy chụp.

Khi đứng chụp, Khương Tri Tri rất tự nhiên ôm lấy eo Chu Tây Dã, lại còn tựa vào lòng anh, mắt cười ngọt ngào.

Chụp xong, bước ra khỏi tiệm ảnh, Khương Tri Tri đầy mong đợi: “Sao tận mùng tám mới lấy được ảnh thế này? Lâu quá, em rất muốn xem anh khi chụp ảnh sẽ có biểu cảm gì.”

Chu Tây Dã cũng mong chờ, chỉ là không thể hiện ra ngoài: “Bây giờ đi xem phim hay ăn cơm?”

Khương Tri Tri suy nghĩ một chút: “Về nhà đi, về ăn cơm với bố mẹ, phim để sau xem cũng được.”

Hai người lúc đến không đi xe đạp, mà ngồi xe chung của đại viện, khi về thì đi xe buýt, xuống ở trạm gần đại viện nhất, sau đó đi bộ về.

Đường đi hơi hẻo lánh, xung quanh cũng không có nhiều người qua lại.

Khương Tri Tri tháo găng tay, đưa tay vào túi áo khoác của Chu Tây Dã, đan mười ngón tay vào tay anh: “Chu Tây Dã, đợi em tốt nghiệp, em sẽ đến tìm anh. Chúng ta sinh một đứa con nhé.”

Tính toán thời gian, cách thời điểm Chu Tây Dã gặp chuyện không may còn hai năm.

Nếu cô tốt nghiệp rồi đến tìm anh, nếu hai người có thể bình an vượt qua kiếp nạn đó, vậy thì họ cũng có thể có một cô con gái đáng yêu như Duyệt Duyệt, hoặc một cậu con trai thông minh như Đồng Đồng.

Loading...