Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 326.

Cập nhật lúc: 2025-05-05 09:59:54
Lượt xem: 96

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VmPpcxhWq

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tâm trạng của Chu Thừa Chí cũng thoải mái hơn, không ngờ cách đánh bừa của Khương Tri Tri lại có hiệu quả khá tốt.

Bây giờ nghe thấy Khương Tri Tri tiếc nuối than thở, ông an ủi:

“Không sao đâu, có nhiều tiền chưa chắc đã là điều tốt với họ, có khi còn mang đến tai họa. Con xem đấy, con trai thứ hai nhà họ cờ bạc, cũng là vì kiếm tiền quá dễ dàng.”

“Với lại, bao năm nay họ quen thói ăn không ngồi rồi, sau này cuộc sống chỉ càng thêm khổ thôi.”

Khương Tri Tri nghĩ lại thấy cũng đúng, bèn khoác tay Phương Hoa, nói:

“Mẹ ơi, vậy chúng ta không cần lấy một nghìn tệ đó nữa. Giờ thì cả nhà mình có thể vui vẻ đón năm mới rồi.”

Phương Hoa mỉm cười, lần này bà khá hài lòng với thái độ của Chu Thừa Chí:

“Hôm qua may mà ông không giữ vợ chồng Lý Hoa Lâm ở lại qua đêm. Nếu không, tôi đã dẫn con trai và con dâu về nhà mẹ đẻ rồi, cả đời này không quay lại nữa.”

Chu Thừa Chí trợn mắt:

“Bà xem bà kìa, từng này tuổi rồi mà suốt ngày cứ đòi về nhà mẹ đẻ, không thấy mất mặt à!”

Phương Hoa hừ lạnh:

“Thì sao, ít nhất tôi vẫn còn nhà mẹ đẻ để về! Nhìn cái gì? Chu Thừa Chí, chúng ta còn chưa tái hôn đâu, ông dám lớn tiếng với tôi à?”

Khương Tri Tri và Chu Tây Dã đứng bên cạnh cười nhìn hai ông bà đấu khẩu.

Vì sau Tết Chu Tây Dã sẽ đi xa, Khương Tri Tri không muốn lãng phí dù chỉ một giây phút bên anh, nên dạo này cô cũng không đến học y thuật với Kim Hoài Anh.

Năm nay tình hình chung đã thoáng hơn rất nhiều, cuộc sống của Kim Hoài Anh cũng dễ thở hơn. Dù mỗi ngày vẫn phải quét dọn đường phố, nhưng số người quản thúc ông đã ít hơn trước.

Sáng sớm, Phương Hoa cũng không để hai người ở nhà giúp việc, mà nói:

“Tối qua mẹ đã nhờ Tiểu Trần hầm một nồi thịt kho rồi. Hai đứa mang qua cho thầy Kim, sau đó đi dạo phố, xem phim đi, đừng ở nhà làm việc nữa.”

Bà nghĩ vợ chồng trẻ sắp phải xa nhau, mà lần chia xa này có khi kéo dài một, hai năm. Lúc này chắc chắn họ đều luyến tiếc đối phương, chi bằng ra ngoài hâm nóng tình cảm, tận hưởng thế giới hai người một chút.

Khương Tri Tri vui vẻ đồng ý:

“Được ạ! Đúng lúc con và Chu Tây Dã chưa từng chụp ảnh chung, lần này chúng con sẽ đi chụp một tấm.”

Mỗi lần định đi thì lại có chuyện làm lỡ dở. Dịp này nghỉ dài ngày, chắc sẽ thực hiện được.

Hai người ra ngoài, trước tiên đến thăm Kim Hoài Anh, giúp ông quét dọn đường phố, rồi đưa ông về nhà, trò chuyện một lúc.

Khi rời khỏi nhà Kim Hoài Anh, đang định đi chụp ảnh, Khương Tri Tri chợt nhớ nhà Tống Đông ở gần đây, nên muốn ghé thăm Hứa Minh Nguyệt và con gái cô ấy.

Hai năm qua, hai nhà vẫn luôn thân thiết. Khương Tri Tri có thể nói là đã chứng kiến con gái của Hứa Minh Nguyệt lớn lên. Cô bé càng ngày càng đáng yêu, da trắng hồng như búp bê.

Mỗi lần nhìn thấy cô bé, Khương Tri Tri lại nghĩ, con gái của cô và Chu Tây Dã sau này sẽ trông như thế nào nhỉ?

Ban đầu định ghé qua công xã mua ít kẹo và bánh ngọt, nhưng người đi sắm Tết quá đông, trong cửa hàng chật kín, chen chúc không vào nổi.

Muốn mua gì cũng phải xếp hàng, nhân viên bán hàng còn đứng cả lên quầy điều phối trật tự, cầm loa hô lớn:

“Người mua xì dầu không cần xếp hàng nữa, hôm nay hết xì dầu rồi!”

“Người mua bánh ngọt cũng đừng xếp hàng nữa, hôm nay không còn bánh ngọt!”

Khương Tri Tri và Chu Tây Dã không chen nổi đến quầy, đành lùi ra:

“Thôi vậy, mình không mua nữa. Đến Tết thì lì xì cho Đồng Đồng và Duyệt Duyệt nhiều một chút là được.”

Con gái của Tống Đông và Hứa Minh Nguyệt tên là Duyệt Duyệt, mang ý nghĩa vui vẻ, hạnh phúc. Cái tên còn có một âm giống tên mẹ bé, Tống Đông nói rằng đó cũng là cách thể hiện tình yêu của anh ta dành cho Hứa Minh Nguyệt.

Từ khi con gái chào đời, không biết Tống Đông đã thông suốt điều gì, hay được điều gì khai sáng, mà đối xử với Hứa Minh Nguyệt ngày càng tốt hơn.

Người phụ nữ tên Trần Sương kia từng dẫn con đến tìm anh ta hai lần, nhưng đều bị anh ta nghiêm khắc từ chối, thậm chí có lần trước mặt nhiều người. Trần Sương cũng biết xấu hổ, nên sau đó không tìm anh ta nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-326.html.]

Lúc này, Hứa Minh Nguyệt mới thực sự sống những ngày tháng bình yên.

Khi hai người đến nhà Tống Đông, Hứa Minh Nguyệt đang cùng hai đứa trẻ làm bánh bao.

Đồng Đồng đã có thể giúp nhồi bột, còn Duyệt Duyệt mới hơn một tuổi, nói chưa sõi, chỉ cầm khối bột nghịch chơi bên cạnh.

Hứa Minh Nguyệt thấy hai người đến, vui mừng không thôi, phủi bột mì trên tay rồi nói:

“Mau ngồi đi, chị không lấy ghế giúp hai người đâu, tự lấy nhé. Tri Tri, muốn uống nước thì tự rót nha, chị tranh thủ nhào hết chỗ bột này rồi hấp bánh bao luôn.”

Khương Tri Tri vội xua tay:

“Không cần đâu, bọn em tự làm được, chị cứ bận việc của chị đi. Mà chị cũng phải hấp nhiều bánh bao thế à?”

Hứa Minh Nguyệt dịu dàng cười:

“Hôm qua chị đã hấp mấy mẻ bánh bao nhân rồi, hôm nay làm thêm ít bánh bao chay, như vậy qua rằm cũng không cần làm nữa. Với lại, nhà hay có khách, đến lúc đó ăn cũng tiện hơn.”

“Chị nhờ Tống Đông đi mua ít mỡ heo về, thắng thành mỡ nước, phần tóp mỡ còn lại thì dùng để gói ba mươi cái bánh sủi cảo.”

Khương Tri Tri thấy ấm lòng, cúi xuống sờ búi tóc nhỏ trên đầu Duyệt Duyệt. Cô bé con lập tức cười tít mắt, nhào vào lòng Khương Tri Tri:

“Dì bế bế ~”

Hứa Minh Nguyệt cười bất đắc dĩ:

“Con bé này ấy à, cứ thích những người trông xinh đẹp. Mỗi lần ra đường mà gặp ai đẹp, nó đều chạy theo đòi ôm. Tống Đông ngày nào cũng lo phát sốt, sợ con gái bị người ta bế mất.”

Khương Tri Tri cười, bế Duyệt Duyệt lên, dụi nhẹ vào khuôn mặt bầu bĩnh của cô bé:

“Bảo bối đáng yêu thế này, đương nhiên là phải lo rồi.”

Cô trêu chọc khiến Duyệt Duyệt cười khanh khách.

Hứa Minh Nguyệt liếc nhìn Khương Tri Tri, người đang cười rạng rỡ như đóa hoa, rồi lại nhìn sang Chu Tây Dã, từ lúc ngồi xuống đến giờ, ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo Khương Tri Tri.

Chu Tây Dã chỉ khi nhìn Khương Tri Tri thì trong mắt mới mang theo sự dịu dàng và ấm áp, còn lại lúc nào cũng trầm tĩnh, không để lộ cảm xúc.

Không kìm được, cô tò mò hỏi:

“Tri Tri, em còn một năm nữa là tốt nghiệp đúng không?”

Khương Tri Tri gật đầu:

“Vâng, còn một năm nữa.”

“Vậy… hai em có định chờ tốt nghiệp rồi sinh em bé luôn không?”

Khương Tri Tri lắc đầu:

“Chắc là không được đâu chị ạ. Sau Tết Tây Dã phải đi Điền Nam rồi, còn em tốt nghiệp xong cũng chưa biết sẽ làm việc ở đâu. Đến gặp nhau còn khó, nói gì đến chuyện sinh con.”

Hứa Minh Nguyệt hơi bất ngờ, nhưng cô cũng biết chuyện Chu Tây Dã sắp đi xa. Nghĩ lại hoàn cảnh của hai người, đúng là không thể có con ngay sau khi tốt nghiệp được.

Nhưng Chu Tây Dã cũng đã ba mươi mốt tuổi rồi, nếu trì hoãn thêm hai năm nữa thì tuổi tác cũng lớn mất.

Sợ Khương Tri Tri và Chu Tây Dã không thích nói về chủ đề này, Hứa Minh Nguyệt vội vàng đổi đề tài:

“Kỳ lạ thật, sao Tống Đông đi mãi chưa về nhỉ? Anh ấy ra ngoài cũng lâu rồi.”

Khương Tri Tri nhớ đến cảnh ngoài đường người đông như kiến liền nói:

“Hôm nay nhiều người mua đồ lắm chị ạ. Bọn em cũng định mua ít đồ qua đây, nhưng đông quá, không chen nổi vào quầy.”

Hứa Minh Nguyệt liền khách sáo nói:

“Chỉ cần hai đứa đến là tốt rồi, lần nào cũng mang quà theo làm gì. Đến nỗi Đồng Đồng còn quen, cứ cách mấy hôm lại hỏi chị: ‘Dì Tri Tri khi nào đến nữa?’”

Khương Tri Tri bật cười:

“Đó không phải là việc em nên làm sao?”

Chợt nhớ ra chuyện thú vị, Hứa Minh Nguyệt hạ giọng nói nhỏ:

Hạt Dẻ Rang Đường

“À đúng rồi, cô Trần Sương trong khu của bọn chị, hôm kia mới kết hôn đấy. Cũng vẫn gả trong khu này thôi, lấy một người đàn ông lớn tuổi, vợ trước đã mất.”

Loading...