Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 304.
Cập nhật lúc: 2025-05-04 09:46:02
Lượt xem: 110
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fjRdjPxr9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu Khương Tri Tri biết được những suy nghĩ ghê tởm của Tưởng Đông Hoa, chắc chắn cô ấy sẽ ấn hắn xuống hố phân mà rửa sạch bộ não của hắn một trận.
Lúc này, sau khi cùng Cát Thanh Hoa nghiên cứu bài giảng mới của hôm nay, họ lại thảo luận về việc lớp học lâm sàng sẽ do Bành Quốc Khánh giảng dạy.
Khương Tri Tri vốn đã có nhiều ý kiến không hay về Bành Quốc Khánh, nên đối với môn học này, cô ấy cũng chẳng còn hứng thú.
Cát Thanh Hoa thì vẫn rất ngưỡng mộ Bành Quốc Khánh: “Nghe nói giáo sư Bành là học trò đắc ý của thầy Kim. Ông ấy giảng dạy cho chúng ta, đúng là quá tuyệt vời rồi.”
Khương Tri Tri không hứng thú với Bành Quốc Khánh, nên chỉ nằm dài trên bàn, uể oải nghe bọn họ trò chuyện, nhưng trong đầu lại đang nghĩ không biết Chu Tây Dã và đội của anh đã rời khỏi Bắc Kinh chưa?
Trình Phong lại có vẻ hứng thú với chủ đề này, liền bước tới: “Bạn học Cát, giáo sư Bành thật sự lợi hại như vậy sao?”
Cát Thanh Hoa rất thân thiện, dù không ưa ai cũng chẳng bao giờ nói ra, cô ấy hòa đồng với bạn bè rất tốt: “Đúng vậy, ông ấy là ‘một con d.a.o sắc’ của bệnh viện tổng hợp, rất nhiều người muốn được ông ấy chữa trị nhưng còn khó. Ông ấy chỉ khám bệnh cho các lãnh đạo cấp cao.”
Vì có con trai bước tới, Khương Tri Tri liền ngồi thẳng dậy. Nghe đến đây, cô ấy có chút tò mò: “Chỉ khám cho lãnh đạo? Vậy còn người bình thường thì sao?”
Cát Thanh Hoa cười cười: “Không rõ lắm.”
Dù có biết thì cô ấy cũng không dám nói bừa. Nếu bị kẻ có ý đồ lợi dụng để bôi nhọ, thì cô ấy sẽ gặp rắc rối to.
Có một bạn học khác đứng gần đó biết chuyện liền nói: “Người bình thường căn bản không thể gặp được bác sĩ Bành đâu. Ông ấy không tiếp bệnh nhân bên ngoài, cũng không khám cho dân thường.”
Khương Tri Tri càng thêm coi thường Bành Quốc Khánh. Sao lại có loại bác sĩ chỉ chữa cho lãnh đạo mà không chữa cho người bình thường chứ?
Tan học, Khương Tri Tri khoác cặp sách bước ra khỏi lớp, thì Tưởng Đông Hoa đuổi theo: “Khương Tri Tri, cô biết Tôn Hiểu Nguyệt ở đâu mà, đúng không? Cô có thể dẫn tôi đi không?”
Khương Tri Tri không thèm quay đầu: “đại viện Hương Sơn, dễ tìm lắm, tự đi mà hỏi thăm, tôi không có thời gian đưa anh đi.”
Tưởng Đông Hoa vội vàng đuổi theo, nhưng Khương Tri Tri quay lại trừng mắt nhìn hắn đầy giận dữ: “Anh mà còn bám theo tôi nữa, thì đừng trách tôi không khách sáo đấy.”
Tưởng Đông Hoa lập tức dừng chân, miệng vẫn cố thanh minh: “Khương Tri Tri, có phải cô hiểu lầm tôi chuyện gì không? Tôi không tệ như cô nghĩ đâu.”
Khương Tri Tri chẳng buồn để ý, chỉ đẩy xe đạp đi về nhà.
Trong lòng cô đã quyết rồi—nếu lần sau Tưởng Đông Hoa còn dính lấy cô nữa, thì nhất định phải nghĩ cách làm hắn mất mặt trước đám đông, tiện thể cho hắn một trận nhớ đời.
…
Tôn Hiểu Nguyệt hoàn toàn không ngờ rằng Tưởng Đông Hoa lại học đại học ở Bắc Kinh, hơn nữa còn học cùng lớp với Khương Tri Tri.
Hạt Dẻ Rang Đường
Lúc này, đứng trước cổng đại viện, nhìn thấy Tưởng Đông Hoa bất ngờ xuất hiện, trong lòng cô ta lại bắt đầu tính toán đủ điều.
Cô ta biết chắc rằng Tưởng Đông Hoa không phải hạng tầm thường. Dù không vào được ngôi trường đại học kiếp trước hắn học, nhưng lần này lại quay về Bắc Kinh sớm hơn nửa năm.
Vậy liệu sau này hắn có thể tiếp tục thăng tiến, trở thành lãnh đạo cấp cao không?
Cô ta không nên quay về Bắc Kinh rồi lại bỏ mặc Tưởng Đông Hoa. Dù hắn không chịu cưới cô ta, nhưng nếu khi đó cô ta không làm ầm lên, giữ lại đứa con trong bụng, thì giờ này có thể dùng đứa bé đó ép hắn kết hôn rồi.
Tưởng Đông Hoa chắc chắn sẽ cân nhắc đến tiền đồ của mình mà cưới cô ta.
Gần đây, Tôn Hiểu Nguyệt cũng rất hối hận. Tống Vãn Anh nói sẽ giúp cô ta tìm một công việc, nhưng mãi vẫn chưa tìm được cái nào phù hợp.
Không thể đi học, cũng không có công việc tử tế, ngay cả muốn tìm một đối tượng tốt cũng không dễ dàng gì.
Dù sao cô ta cũng không phải con ruột của Khương Chấn Hoa!
Tưởng Đông Hoa thấy Tôn Hiểu Nguyệt cứ nhìn mình chằm chằm mà không nói gì, bèn truy hỏi thêm: “Hiểu Nguyệt, anh đến tìm em là để hỏi, những chuyện mà em nói về kiếp trước… em còn nhớ được bao nhiêu? Có thể kể lại cho anh nghe không?”
Tôn Hiểu Nguyệt cau mày, cắn môi dưới, trông vừa đáng thương vừa khó xử:
“Đông Hoa, anh có thể quay về học đại học, em thật sự rất mừng cho anh. Nhưng những chuyện ở kiếp trước, em không thể nhớ hết ngay được. Mỗi khi cố nhớ lại, đầu em đau như bị kim thép đ.â.m vào vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-304.html.]
Nói rồi, đôi mắt cô ánh lên vẻ ươn ướt:
“Hơn nữa, kiếp trước em đã chịu quá nhiều khổ sở, em không muốn nhớ lại nữa. Đông Hoa, nếu anh đã không muốn cưới em, thì chắc chắn số mệnh của kiếp này đã bị thay đổi rồi. Vậy thì việc anh hỏi em về quá khứ cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Tưởng Đông Hoa híp mắt nhìn cô:
“Ý em là gì? Em muốn nói rằng nếu anh muốn làm quan thì nhất định phải cưới em sao?”
Tôn Hiểu Nguyệt thở dài, có chút bất đắc dĩ:
“Em chỉ đang nói sự thật của kiếp trước thôi. Kiếp này mọi thứ đã thay đổi rồi, đúng không? Kiếp trước anh học ở Đại học Công nghệ Bắc Kinh, nhưng kiếp này lại học y.”
“Kiếp trước, anh nhập học vào mùa thu năm nay, nhưng kiếp này, anh đã quay về học từ mùa xuân.”
“Anh thấy không? Số phận đã có thay đổi rất lớn, nên tương lai của anh cũng không thể giống như kiếp trước được. Đông Hoa, có một điều có lẽ anh không biết, rất nhiều lãnh đạo cấp cao đều xuất thân từ Đại học Công nghệ.”
Tưởng Đông Hoa siết chặt nắm đấm, không muốn tin vào cái gọi là “thay đổi số phận” mà Tôn Hiẻu Nguyệt nói:
“Không thể nào! Chỉ cần anh đã vào đại học, chỉ cần anh nỗ lực, thì anh nhất định sẽ sống tốt hơn kiếp trước.”
Tôn Hiểu Nguyệt lắc đầu, vẻ mặt có chút vô cảm:
“Đông Hoa, em đã nói rồi, kiếp trước, sau khi anh cưới em, anh dựa vào mối quan hệ của nhà họ Khương để bước vào con đường quan trường. Nếu không có bất kỳ gia thế hay bối cảnh nào, anh nghĩ mình có thể tiến xa được sao?”
“Em sống trong đại viện, có rất nhiều mối quan hệ, giúp đỡ anh cũng chẳng phải việc khó. Nhưng nếu anh không muốn tin thì thôi vậy.”
“Giờ em cũng không nghĩ sẽ quay lại với anh. Từ khi đứa con của chúng ta mất đi, em đã biết kiếp này em không bao giờ có thể tha thứ cho anh nữa. Nhưng vừa rồi khi thấy anh, em lại mềm lòng, mới nói với anh nhiều như vậy. Có lẽ là vì chúng ta từng có một đứa con.”
Tưởng Đông Hoa cau mày, những lời của Tôn Hiểu Nguyệt khiến lòng hắn d.a.o động.
Cô ta nói đúng, nếu không có thế lực nâng đỡ, thì làm sao hắn có thể bước vào con đường quan trường?
Chẳng lẽ, hắn thực sự phải cưới Tôn Hiểu Nguyệt?
Tôn Hiểu Nguyệt hiểu khá rõ Tưởng Đông Hoa, thấy ánh mắt hắn lộ ra sự do dự và giằng co, cô ta chỉ cười lạnh lùng:
“Thôi được rồi, trời lạnh thế này, anh mau về đi. Bố mẹ em đang đợi ăn cơm. Sau này, anh cũng đừng đến tìm em nữa… để người khác thấy thì không hay đâu.”
Nói xong, cô ta chẳng buồn nhìn lại hắn, quay người bước thẳng vào trong đại viện.
Tưởng Đông Hoa nhìn cánh cổng sắt đóng chặt, hai bên là những vọng gác nghiêm ngặt với những người lính gác đứng thẳng tắp.
Nơi đó là nơi hắn muốn vào nhưng lại không thể.
Lần nữa, hắn do dự.
Khương Tri Tri chắc chắn không dễ có được. Nếu hắn cũng đánh mất luôn Tôn Hiểu Nguyệt, thì sau này sẽ chẳng còn chút liên hệ nào với quyền thế nữa.
Nghiến răng suy nghĩ—nếu thật sự không còn cách nào khác, thì trước tiên cứ xác định mối quan hệ với Tôn Hiểu Nguyệt rồi tính tiếp?
Ánh mắt Tưởng Đông Hoa tối sầm lại, liếc nhìn cánh cổng đại viện lần cuối, trong lòng đầy không cam tâm mà rời đi.
…
Khương Tri Tri không ngờ rằng Tôn Hiểu Nguyệt lại có thủ đoạn đến thế.
Chỉ vài câu nói, cô ta đã khiến Tưởng Đông Hoa d.a.o động, thậm chí quay lại theo đuổi cô ta.
Ngày nào hắn cũng đến cổng đại viện đợi Tôn Hiểu Nguyệt, săn đón cô ta đủ kiểu, mua cho cô ta đủ thứ, từ khăn lụa đến dây buộc tóc.
Khương Tri Tri cảm thấy mình sớm muộn gì cũng bị mù mắt mất thôi.
Chiều nào trên đường về nhà, cô cũng phải chứng kiến cảnh hai người họ đứng trước cổng đại viện thân mật, tình tứ…