Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 294.
Cập nhật lúc: 2025-05-02 04:03:40
Lượt xem: 121
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5pvOxEAKvv
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gần đây, Phương Hoa luôn uống thuốc Đông y để điều dưỡng, hơn nữa đơn thuốc lại do Kim Hoài Anh kê, nên nền tảng sức khỏe của bà tốt, hồi phục cũng nhanh.
Sáng mùng Một Tết, Phương Hoa đã được chuyển sang phòng bệnh thường.
Sau ca phẫu thuật, bà vẫn còn rất yếu, nhìn Khương Tri Tri và Chu Tây Dã với ánh mắt áy náy: “Đầu năm mới mà để các con phải ở bệnh viện với mẹ thế này.”
Chu Tây Dã giúp bà chỉnh lại chăn: “Mẹ bình an là tốt rồi. Hôm qua bác cả và mọi người đều đã đến, nói là chiều nay sẽ qua nữa.”
Phương Hoa thở nhẹ một hơi: “Không cần họ đến đâu, mẹ thấy cũng ổn rồi, chờ mẹ xuất viện về nhà rồi tính tiếp.”
Khương Tri Tri nắm lấy bàn tay không truyền dịch của bà: “Mẹ, không sao đâu, cứ coi như họ đến chúc Tết vậy. Vượt qua lần này rồi, sau này mẹ nhất định sẽ bình an vô sự.”
Phương Hoa vẫn còn yếu, mới nói vài câu đã cảm thấy mệt.
Chu Thừa Chí bưng một chậu nước ấm vào, đặt sang bên cạnh, làm ướt khăn mặt, vắt khô rồi lặng lẽ tiến tới lau mặt, lau tay cho bà mà không nói lời nào.
Phương Hoa giật mình, nhưng không có sức phản kháng, mặc cho ông bận rộn.
Khương Tri Tri lùi lại mấy bước, nhường chỗ, quan sát động tác có vẻ thô lỗ nhưng thực chất lại rất nhẹ nhàng của Chu Thừa Chí. Ông lau mặt, lau tay cho Phương Hoa, cẩn thận tránh chỗ truyền dịch, cuối cùng mới thấp giọng lầm bầm trách móc:
“Bà xem bà đấy, lúc cãi nhau với tôi thì chẳng thấy giận thế này, lại đi để bụng lời một đứa trẻ con.”
“Sau này bớt giận đi, lấy cái khí thế mắng tôi ra mà dùng, đừng để bản thân chịu thiệt.”
Phương Hoa kinh ngạc nhìn Chu Thừa Chí, cảm giác như gặp quỷ. Sống chung bao nhiêu năm, ông ấy đã bao giờ hầu hạ ai đâu? Chẳng phải vẫn quen cơm bưng nước rót, áo mặc tận tay hay sao?
Chu Thừa Chí bị nhìn đến mức không được tự nhiên, mặt lạnh tanh: “Nhìn cái gì? Chẳng lẽ tôi nói sai chắc? Suốt ngày chỉ biết quát tôi thôi.”
Phương Hoa mím môi: “Ông bị quỷ nhập à?”
Chu Thừa Chí tức đến mức gân xanh trên trán giật giật: “Nói linh tinh cái gì thế? Sau này bà phải tự chăm sóc mình cho tốt, ngày lành còn chưa hưởng được bao nhiêu đâu…”
Khương Tri Tri nhìn dáng vẻ vừa vụng về vừa dịu dàng của Chu Thừa Chí, bất giác cảm động, lặng lẽ kéo cánh tay Chu Tây Dã, ra hiệu rời đi, để lại không gian riêng cho hai ông bà.
…
Vừa ra khỏi phòng bệnh, họ chạm mặt bác sĩ phẫu thuật chính của Phương Hoa – Bành Quốc Khánh.
Ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, trông nhã nhặn, ấm áp, rất dễ gần, giọng nói cũng chậm rãi, lịch sự.
Thấy Khương Tri Tri và Chu Tây Dã, ông cười hỏi: “Mẹ cậu hồi phục rất tốt, sức khỏe vốn dĩ đã ổn định. Lúc ở nhà có điều dưỡng gì đặc biệt không?”
Khương Tri Tri lập tức cảnh giác. Từ lúc biết ông ta là học trò của Kim Hoài Anh, cô đã cảm thấy người này chỉ được cái mã ngoài.
Bây giờ ông ta hỏi vậy, cô lo sẽ liên quan đến Kim Hoài Anh.
Chu Tây Dã lắc đầu: “Không có.”
Bành Quốc Khánh cau mày: “Trước đây mẹ cậu từng được chẩn đoán có vấn đề về tim, chưa từng điều trị sao?”
Chu Tây Dã vẫn kiên quyết phủ nhận: “Không, lúc đó bác sĩ khuyên phẫu thuật, nhưng vì kỹ thuật chưa hoàn thiện nên cũng không kê thuốc, chỉ dặn về nhà nghỉ ngơi, tránh kích động.”
Chu Tây Dã quá mức thẳng thắn, nên Bành Quốc Khánh cũng không ngờ anh sẽ nói dối, chỉ gật đầu: “Vậy thể trạng của mẹ cậu thực sự rất tốt, ca phẫu thuật lớn thế này mà sau khi tỉnh lại, các chỉ số đều bình thường, đúng là hiếm thấy.”
Chu Tây Dã nghiêm túc nói: “Chúng tôi không rành về y học, nhưng rất cảm ơn bác sĩ Bành vì ca phẫu thuật lần này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-294.html.]
Bành Quốc Khánh cười: “Không có gì. Thực ra, ca phẫu thuật này có rủi ro rất cao nên phải thực hiện ngay lập tức. Về vấn đề này, thầy tôi luôn theo chủ nghĩa bảo thủ, không ủng hộ phẫu thuật, nên nhiều bệnh tình bị trì hoãn.”
“Ông ấy cho rằng phẫu thuật sẽ làm tổn hao nguyên khí, nhưng nếu không mổ mà chỉ dựa vào thuốc Đông y để điều dưỡng thì bệnh chỉ ngày càng nặng thêm.”
Khương Tri Tri cố nhịn mới không phản bác Bành Quốc Khánh. Ngày dài còn ở phía trước, sớm muộn gì cô cũng phải giúp thầy lấy lại danh dự.
Bành Quốc Khánh còn định nói thêm thì có người gọi: “Bác sĩ Bành!” Anh ta vội vàng chào Chu Tây Dã rồi nhanh chóng rời đi.
Vừa rồi, anh ta không phải đang dò xét xem Chu Tây Dã có quen biết Kim Hoài Anh hay không, mà thực chất là muốn ngầm khẳng định rằng trình độ học thuật và tầm nhìn của mình cao hơn.
Dù có giỏi đến đâu, anh ta cũng chỉ là một bác sĩ, trong khi Chu Thừa Chí lại là lãnh đạo cấp cao của quân khu. Sau này, nếu muốn điều chuyển đến bệnh viện tốt hơn hoặc thăng chức, Chu Thừa Chí hoàn toàn có thể giúp được.
Vậy nên, anh ta phải tận tâm chăm sóc bệnh nhân Phương Hoa.
Nhìn bóng lưng Bành Quốc Khánh đi xa, Khương Tri Tri hừ lạnh một tiếng: “Anh xem, con người này thực sự thực dụng. Bây giờ còn kéo thầy Kim xuống để nâng bản thân lên. Đông y tuy không thể chữa dứt điểm các bệnh tim cấp tính, nhưng những bệnh này đâu phải ngày một ngày hai mà thành?”
“Đông y là báu vật tổ tiên để lại, sao vào mắt anh ta lại thành thứ đáng khinh bỉ như vậy? Sau này chắc chắn sẽ là một kẻ tôn sùng Tây y đến mức mù quáng.”
Chu Tây Dã vội đưa tay bịt miệng cô: “Đây là bệnh viện, cẩn thận lời nói. Đi thôi, anh đưa em về nghỉ ngơi trước, lát nữa chúng ta quay lại.”
Bây giờ có Chu Thừa Chí trông bệnh viện, họ có thể về nghỉ một chút rồi trưa quay lại thay ca.
Hai ngày nay luôn túc trực ở bệnh viện, khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Tri Tri rõ ràng đã hốc hác, quầng thâm dưới mắt cũng rất nặng.
Cô nhìn đồng hồ: “Em muốn đến chúc Tết thầy Kim trước. Hơn nữa, thầy từng nhờ em làm một việc nhưng em chưa làm được, giờ phải đợi đến sau rằm tháng Giêng mới giải quyết được.”
Chu Tây Dã không phản đối: “Được, anh đi với em.”
Mùng Một Tết, đường phố đông đúc người đi chúc Tết. Kim Hoài Anh hôm nay cũng hiếm hoi có một ngày nghỉ.
Không ai đến chúc Tết ông, ông cũng chẳng có nơi nào để đi.
Vì thế, khi Chu Tây Dã và Khương Tri Tri đến, ông khá bất ngờ.
Nghe nói Phương Hoa bị bệnh, còn phải phẫu thuật tim, ông trầm mặc hồi lâu: “Bành Quốc Khánh thực hiện ca phẫu thuật?”
Khương Tri Tri liên tục gật đầu: “Đúng vậy, anh ta còn hỏi mẹ con trước đó có điều dưỡng sức khỏe không. Chúng con nói không có.”
Kim Hoài Anh im lặng một lúc rồi gật đầu: “Không nói là đúng. Cậu ta có thiên phú y học, chăm chỉ, nhưng có mỗi điểm là phủ nhận Đông y, cho rằng Tây y tiên tiến và nhanh chóng hơn. Vì vấn đề này, thầy và cậu ta luôn tranh cãi.”
“Nhưng về phẫu thuật, tay nghề của cậu ta rất ổn định, nằm trong top ba toàn Bắc Kinh, còn là giáo sư của trường y. Sau này nếu con đi học, có thể cậu ta sẽ giảng dạy lớp của con.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Khương Tri Tri kinh ngạc: “Không thể nào? Nhưng mà… con không thích anh ta.”
Kim Hoài Anh phẩy tay: “Đừng dùng định kiến cá nhân để đánh giá một con người. Cậu ta vẫn có điểm đáng học hỏi.”
Nhưng trong lòng ông lại thở dài. Nếu Khương Tri Tri học thêm vài năm nữa, với tình trạng của Phương Hoa, hoàn toàn không cần phẫu thuật. Chỉ cần vài châm là có thể cải tử hoàn sinh.
Sau khi trò chuyện với Kim Hoài Anh một lúc, Chu Tây Dã và Khương Tri Tri quay lại bệnh viện.
Lúc này, phòng bệnh đã rất đông người.
Cậu hai của nhà họ Phương, sống xa tận nơi khác, cũng đã về. Ba anh em đứng trong phòng bệnh, còn Chu Tiểu Xuyên thì đang quỳ bên giường.
Ngoài ra, còn có cán bộ từ ủy ban đang đọc một văn bản…
Là giấy xác nhận chấm dứt quan hệ nhận nuôi.