Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Chinh Phục - Chương 293.
Cập nhật lúc: 2025-05-02 04:03:21
Lượt xem: 121
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9f87tHM3yp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Tây Dã hiếm khi tỏ thái độ cứng rắn như vậy, đưa tay nhấc Chu Tiểu Xuyên lên:
“Mau cút đi, đừng ép tôi ra tay lần nữa.”
Chu Tiểu Xuyên sợ hãi, vội vàng bò dậy, lùi lại mấy bước, đứng cách xa Chu Tây Dã, ánh mắt đầy vẻ cầu xin nhìn Chu Thừa Chí:
“Bố…”
Chu Thừa Chí mặt lạnh, phất tay:
“Con là người nhà họ Phương, nể mặt họ, bố không động đến con, mau đi đi…”
Chu Tiểu Xuyên chỉ có thể vừa đi vừa quay đầu lại nhìn…
Đợi Chu Tiểu Xuyên đi rồi, Thương Thời Anh mới tò mò hỏi:
“Tây Dã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Xuyên chọc giận mẹ cháu đến mức này sao?”
Chu Tây Dã có chút đau đầu:
“Dạo này Tiểu Xuyên ở nhà bác cả của cháu, không biết nghe ai nói rằng cái c.h.ế.t của bố mẹ nó có liên quan đến mẹ cháu, thế là chạy đến chất vấn. Trước đó mẹ cháu đã giải thích với nó, bác cả và mọi người cũng đã nói rõ sự thật rồi.”
Nhưng Chu Tiểu Xuyên vốn chưa bao giờ tin lời người nhà, chỉ cần ai đó bên ngoài kích động vài câu, cậu ta liền tin ngay.
Lần này cũng vậy, có người bảo cậu ta đừng để Phương Hoa lừa dối, nếu không có gì khuất tất, tại sao Phương Hoa và Chu Thừa Chí lại nuôi cậu ta nhiều năm như vậy?
Nhà họ Chu có hai người con trai, nhưng chỉ có thể có một người nhập ngũ. Với quan hệ của Chu Thừa Chí, nếu Chu Tiểu Xuyên muốn đi, lẽ ra vẫn có thể đi được.
Chính vì có Chu Tiểu Xuyên trong hộ khẩu, Chu Tây Dã mới có cơ hội nhập ngũ, rồi mới có thể phát triển rực rỡ trong quân đội.
Có người còn lấy ví dụ: Nhà họ Tống cũng chỉ có một con trai là Tống Đông, nhưng chẳng phải cậu ta cũng nhập ngũ, sau đó được phân công vào ngành công an đó sao?
Chu Tiểu Xuyên không chỉ thiếu suy nghĩ mà còn tự cho mình thông minh. Khi ở nhà Phương Quốc Chính, cậu ta đã cố gắng tìm kiếm chứng cứ, rồi phát hiện ra rằng, ngày bố mẹ mình gặp chuyện, họ đã ra ngoài cùng Phương Hoa.
Từ đó, dựa vào phân tích của bản thân, cậu ta cho rằng cái c.h.ế.t của bố mẹ mình không phải do Phương Hoa gây ra, nhưng chắc chắn có liên quan đến bà ấy.
Cả đời này, điều cậu ta mong muốn nhất là được nhập ngũ, nhưng lại bị Phương Hoa và Chu Thừa Chí cản trở.
Trong cơn nóng giận, Chu Tiểu Xuyên chạy về chất vấn Phương Hoa, trách bà đã hủy hoại tiền đồ và cuộc đời của mình.
Thậm chí còn lớn tiếng hỏi bà:
“Bà lúc nào cũng giả vờ cao thượng, vậy bà có dám đối diện với những gì mình đã làm không? Nửa đêm tỉnh giấc, bà có sợ bố mẹ tôi về tìm bà không?”
Phương Hoa tức giận đến phát run, định giơ tay tát Chu Tiểu Xuyên nhưng lại đột nhiên ngất xỉu.
Chu Tây Dã vừa lúc đi mua đồ giúp mẹ, trở về đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng đó.
Anh lập tức đưa mẹ đến bệnh viện, sau khi bà được đưa vào phòng cấp cứu, anh mới hỏi rõ nguyên nhân rồi lôi Chu Tiểu Xuyên ra đánh một trận.
Khương Tri Tri nghe xong cũng tức điên, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể kéo Chu Tiểu Xuyên quay lại để đánh thêm một trận nữa.
Thương Thời Anh nhíu mày:
“Thật là nghiệt ngã! Nếu cháu không nói, dì còn không biết Chu Tiểu Xuyên không phải con ruột nhà cháu. Bố mẹ cháu đối xử với nó tốt đến vậy, chẳng khác gì con ruột.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-chinh-phuc/chuong-293.html.]
“Tiểu Xuyên thật sự quá đáng, từ trước dì đã cảm thấy tính cách nó không giống người nhà cháu. Làm việc thì do dự, lại nhỏ nhen. Cùng lớn lên trong đại viện, nhưng lúc nào nó cũng đa nghi, hôm nay thì nghĩ người này thân thiết với người kia, rồi cảm thấy bị bỏ rơi.
“Ngày mai lại nghĩ người kia gần gũi với ai đó, rồi thấy mình bị xa lánh. Lúc nào cũng có chuyện để phàn nàn. Dì còn nói với Viên Triêu, bảo Viên Triêu đừng chơi với Chu Tiểu Xuyên nữa, vì tâm tư của nó còn nhiều hơn cả phụ nữ.”
Khương Tri Tri cau mày:
“Lần này nhất định phải bàn bạc với bố mẹ và bác cả, cắt đứt quan hệ với Chu Tiểu Xuyên, kể cả quan hệ nhận nuôi cũng phải chấm dứt. Sau này cũng phải tuyệt tình với cậu ta. Dù sao cũng đã nuôi đến hai mươi hai tuổi, từ nay về sau cậu ta sống hay c.h.ế.t là chuyện của cậu ta, không liên quan đến ai khác.”
Thương Thời Anh liên tục gật đầu:
“Bác thấy như vậy là đúng, nên công khai tin tức này cho mọi người biết, rằng Chu Tiểu Xuyên là con nuôi nhà cháu, rồi tuyên bố cắt đứt quan hệ. Như vậy, sau này nếu nó làm chuyện gì ngu ngốc, cũng không liên lụy đến các cháu.”
“Đặc biệt là cháu đấy, Tây Dã. Nếu nó trở thành vết nhơ trong lý lịch chính trị của cháu, sau này thăng chức sẽ rất phiền phức.”
Chu Tây Dã nhíu mày:
“Dì à, ý kiến của dì, cháu sẽ bàn bạc với bố mẹ. Giờ cũng không còn sớm nữa, để cháu giúp dì gọi xe về nghỉ ngơi trước đã.”
Thương Thời Anh vội xua tay: “Không cần, không cần đâu, dì tự về được, mọi người cũng tìm chỗ nghỉ ngơi đi.”
Lúc bà chuẩn bị rời đi, Chu Thừa Chí từ văn phòng bác sĩ trở về, lại cảm ơn Thương Thời Anh một lần nữa.
Hạt Dẻ Rang Đường
Thương Thời Anh vừa rồi cũng nghe được cuộc trò chuyện giữa Chu Thừa Chí và Chu Tây Dã, bây giờ không nhịn được mà tò mò hỏi: “Chu đại ca, anh và chị dâu ly hôn rồi à? Chuyện xảy ra khi nào vậy? Sao đang yên đang lành lại ly hôn?”
Chu Thừa Chí tỏ vẻ lúng túng: “Mấy hôm trước thôi, vì có người đến nhà khiến cô ấy bực mình… Cô ấy nổi giận đòi ly hôn.”
Thương Thời Anh cau mày, liếc nhìn Chu Thừa Chí đầy ẩn ý: “Chu đại ca à, không phải tôi muốn nói anh, mặc dù tôi không thường xuyên qua lại với chị dâu Phương Hoa, nhưng trong đại viện, chị ấy là người đoan trang, thể diện nhất.”
“Dù trong hoàn cảnh nào, chị ấy cũng luôn giữ thể diện cho anh, chưa bao giờ phàn nàn nửa lời trước mặt người ngoài. Nhưng anh thử nghĩ xem, trong đại viện có mấy nhà không có bảo mẫu? Chỉ có nhà anh là không có thôi.”
“Mời một bảo mẫu thì thế nào mà lại bị cho là lối sống xa hoa tư sản? Cả đời cống hiến rồi, mời người chăm sóc cuộc sống của mình một chút không phải là điều nên làm sao?”
“Tại đơn vị, anh có cần tự bưng cơm không? Có lính hậu cần mang đến tận nơi cho anh, đúng chứ? Anh có cần giặt quần áo không? Cũng có người làm giúp anh đúng không? Vậy chẳng phải anh cũng đang hưởng thụ sự phục vụ của người khác sao?”
“Vậy mà sao chị dâu lại không được hưởng thụ? Chị ấy phải làm việc quần quật như bảo mẫu đến kiệt sức mới được sao?”
“Bên ngoài, anh có danh tiếng tốt, sống tiết kiệm, giản dị. Nhưng bao nhiêu công việc chị dâu làm, chúng tôi đều nhìn thấy cả. Anh nói xem, giờ chị ấy nằm trong kia, anh có hoảng không? Vợ chồng là bạn đời, tuổi già rồi cần có bạn bên cạnh, nhưng cuối cùng chỉ còn lại một mình anh, vậy anh vui được à?”
“Tôi thấy sức khỏe chị ấy như vậy là do lao lực quá độ! Sao không giữ được con? Nếu là một người có sức khỏe tốt, khí huyết dồi dào, thì mấy đứa con sau của anh có khi đã ở lại được rồi.”
Thương Thời Anh không cho Chu Thừa Chí cơ hội mở miệng, liên tục xả một tràng.
Trước đây bà là trụ cột trong đoàn văn công, giọng nói vừa hay, lại có tài ăn nói, lời lẽ dứt khoát, lên xuống nhịp nhàng, đến mức khiến mồ hôi trên trán Chu Thừa Chí túa ra.
Khương Tri Tri nghe mà muốn vỗ tay, không ngờ tính cách của Thương Thời Anh lại giống Phương Hoa, nhưng còn sắc sảo và đanh thép hơn.
Thương Thời Anh dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Thôi được rồi, Chu đại ca, anh cứ bận việc đi, tôi về trước đây. Tri Tri này, có chuyện gì thì nhớ tìm bác. Còn nữa, sáng mai bác mang đồ ăn sáng qua cho mọi người nhé.”
Nói xong, bà không để ý đến Chu Thừa Chí nữa mà quay người rời đi.
Chu Thừa Chí trợn mắt, nhìn theo bóng lưng bà ấy, có chút thắc mắc: “Bà ấy… bà ấy thân với mẹ con từ khi nào vậy? Sao hai nhà lại qua lại thân thiết thế này?”
…
Phương Hoa đến tận đêm hôm sau mới tỉnh lại, nhưng vẫn chưa thể rời khỏi phòng vô trùng, Khương Tri Tri và mọi người chỉ có thể đứng ngoài nhìn vào một chút.
Khương Tri Tri chợt phát hiện, ngay khoảnh khắc Phương Hoa mở mắt và quay đầu nhìn ra ngoài, hốc mắt của Chu Thừa Chí đã đỏ lên…