Thập Niên 70: Kết Hôn Chớp Nhoáng Hai Năm Không Gặp, Quân Tẩu Dẫn Con Đi Tìm Cha - Chương 416: Phiên ngoại 1 – Tần Tri Dao

Cập nhật lúc: 2025-12-22 15:41:40
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tần Tri Dao từ nhỏ sùng bái Thẩm Từ, cảm thấy lợi hại, cái gì cũng .

 

Bởi vì đều ở cùng một khu nhà tập thể quân nhân, họ cũng chơi với mỗi ngày.

 

khi em lên cấp hai, bỗng nhiên một hôm, vô duyên vô cớ để ý tới em nữa.

 

Tần Tri Dao rõ vì chơi với nữa.

 

Cô gái trở thành thiếu nữ , lòng tự trọng cực kỳ mạnh mẽ và vô cùng nhạy cảm.

 

Mặc dù trong lòng ấm ức, nhưng cô cũng thể hạ xuống hỏi .

 

Cuối cùng, vì giận dỗi, cô dứt khoát cũng hề để ý tới nữa.

 

Đôi khi chạm mặt trong khu nhà tập thể, cô cũng xem như thấy .

 

Hai cứ thế xa lạ như dưng, cho đến khi Tần Tri Dao nghiệp cấp hai, khi Thẩm Học Văn điều chuyển khỏi tỉnh Vân, họ cũng mất liên lạc.

 

Năm 1992, Tần Tri Dao mười chín tuổi, cô từ chối lời đề nghị đưa cô , một cô tới thành phố Ninh học đại học.

 

Mặc dù từng tới thành phố , nhưng cô vốn dĩ luôn độc lập, cũng thích ứng.

 

Sau khi tới trường, việc đầu tiên chính là huấn luyện quân sự.

 

Đối với chuyện , Tần Tri Dao bình tĩnh.

 

Đừng thấy Tần Diễn ngày thường thương cô, nhưng khi rèn luyện cô, tuyệt mơ hồ.

 

Các loại huấn luyện thể năng cộng thêm huấn luyện đối kháng, cô thành công rèn luyện một bộ thủ .

 

Có thể dễ dàng quật ngã một đại hán.

 

Đây cũng là lý do vì bố cô đồng ý cho cô một tới học đại học.

 

Ngày huấn luyện quân sự, sáng sớm, Tần Tri Dao thấy tiếng tập hợp, theo phản xạ điều kiện bật dậy khỏi giường.

 

Nhanh chóng bộ quân phục nhà trường phát, khi gấp chăn màn xong, cô liền đến phòng vệ sinh công cộng để rửa mặt.

 

Chờ cô rửa mặt xong, những trong ký túc xá vẫn còn đang chậm rãi mặc quần áo.

 

“Tri Dao, nhanh thế?”

 

Lý Quỳnh dụi mắt hỏi.

 

Tần Tri Dao tới hai ngày, quen với những trong ký túc xá .

 

“Quen nếp , các nhất cũng nhanh lên, kẻo lát nữa đến muộn sẽ mắng đấy.”

 

Bị mắng còn là nhẹ, chừng còn phạt nữa.

 

Vừa , cơn buồn ngủ của Lý Quỳnh dọa chạy mất bảy tám phần.

 

“Không... nghiêm trọng đến thế chứ?”

 

“Không , nhưng nhanh lên chắc chắn sai , tớ tập hợp đây.”

 

Nói , cô liền ngoài.

 

Những khác , nào dám chậm trễ, nhanh chóng gấp chăn màn, rửa mặt xong, nhanh chóng lao về phía điểm tập hợp.

 

Tần Tri Dao đến lúc, vẫn đông lắm, khi tìm thấy cố vấn, cô liền bước hàng ngũ của lớp .

 

Lúc , mỗi lớp một vị huấn luyện viên.

 

Tần Tri Dao chạy vội, cũng kịp để ý huấn luyện viên trông tròn dẹt.

 

Chỉ là khóe mắt liếc thấy một đạo ảnh thon dài, cao ráo.

 

Sau khi tìm thấy hàng của nữ sinh, cô liền trực tiếp .

 

vững, một đạo giọng lạnh lùng nhưng uy nghiêm truyền đến từ phía đội ngũ.

 

“Em chỗ .”

 

Nghe thấy giọng , Tần Tri Dao trợn tròn mắt, chút thể tin nổi ngẩng đầu lên.

 

Giây tiếp theo, hé khuôn mặt tuấn tú xa lạ quen thuộc lọt tầm mắt!

 

Là Thẩm Từ!

 

Tần Tri Dao ngờ ở chỗ , còn trở thành huấn luyện viên của , mãi một lúc lâu, cô vẫn hồn .

 

Anh ở Quân khu Trung Bộ ? Khi nào thì điều đến đây?

 

Mặc dù Tần Tri Dao và Thẩm Từ nhiều năm liên lạc, nhưng ngăn Thẩm Việt là một lắm lời, bao nhiêu năm nay, vẫn ngừng thư cho cô.

 

Không chỉ thư, đôi khi còn gọi điện thoại cho cô.

 

Trò chuyện nhiều, tự nhiên cũng ít nhắc tới Thẩm Từ.

 

Tần Tri Dao thích , thông thường tới hai câu, cô chuyển sang chuyện khác.

 

Giờ phút thấy mấy năm gặp mặt, sự kinh ngạc của cô thể tưởng tượng .

 

Có lẽ là thấy cô phản ứng, đàn ông nhíu mày.

 

Còn chờ mở lời, Tần Tri Dao nhanh chóng thu hồi ánh mắt, mặt cảm xúc vị trí chỉ định.

 

Tức là vị trí đầu tiên của hàng đầu tiên.

 

Nữ sinh viên vốn ở vị trí đầu tiên, vội vàng nhích sang bên cạnh một chút.

 

Chỉ là lúc nhích , ánh mắt cô nhịn len lén liếc mắt một cái vị giáo quan.

 

Sau khi liếc xong, một lòng cô nhịn đập thình thịch điên cuồng!

 

Đẹp trai quá mất!

 

Sao đàn ông trai đến thế chứ?

 

Liễu Tằng Nhu liếc mắt một cái vẫn cảm thấy đủ, ngước mắt lén thêm một cái nữa.

 

cái liếc mắt , khiến ngừng run lên bần bật.

 

Thật... thật là ánh mắt lạnh lùng.

 

Không chỉ lạnh lùng, mà còn xen lẫn sự chán ghét thể thành lời.

 

Liễu Tằng Nhu sợ đến mức vội vàng thu hồi ánh mắt, gì còn dám lung tung nữa?

 

Tần Tri Dao những hành động nhỏ của Liễu Tằng Nhu, trong đội ngũ, cô mắt mũi mũi tim, ngay cả một tia dư quang nơi khóe mắt cũng liếc về phía đó.

 

Giống như đang đội ngũ , bầu bạn với cô suốt cả thời thơ ấu, mà là một xa lạ .

 

Cũng qua bao lâu, những khác cũng lượt trở về đội.

 

Sắc mặt của Thẩm Từ thế nào .

 

Lý Quỳnh còn kịp cảm thán vận may của bọn họ thật , phân đến một vị giáo quan tuấn tú như , thì cảm thấy da căng thẳng.

 

Trong lòng một loại dự cảm bất tường.

 

Các nam sinh viên ở phía , cũng chú ý tới sắc mặt của Thẩm Từ.

 

Một đám đều nhịn dùng dư quang khóe mắt lén Tần Tri Dao.

 

Cái thoáng , khiến đám nam sinh mới bước khuôn viên đại học đều kích động vô cùng.

 

Nữ sinh viên thật xinh !

 

Trông còn hơn cả nữ minh tinh TV.

 

Cô gái xinh như , sẽ là bạn học cùng lớp với bọn họ ?

 

Chỉ cần nghĩ thôi, hạnh phúc đến mức sắp ngất xỉu .

 

Đang lén thì thấy một giọng lạnh lùng truyền đến.

 

“Thời gian tập hợp của các , mười phút năm giây.”

 

Thẩm Từ đồng hồ bấm giờ, ánh mắt nặng nhẹ lướt qua đội ngũ.

 

Lúc , cho dù là chậm chạp đến mấy cũng cảm nhận nguy hiểm.

 

Không dám lung tung nữa, bọn họ lập tức từng từng đều thẳng , ngay cả một chút mạnh cũng dám thở .

 

vẫn là chậm .

 

Khoảng thời gian tiếp theo, cả lớp luyện cho sống dở c.h.ế.t dở.

 

Một động tác nhấc chân, vị giáo quan cứ thế bắt bọn họ nhấc lên năm phút đồng hồ cho phép đặt xuống.

 

Mặc dù một nửa sinh viên đều đến từ nông thôn, thể chất cũng tồi.

 

nhấc chân vẫn nhúc nhích, bọn họ vẫn chút chịu nổi.

 

Chưa đến năm phút đồng hồ, bắt đầu lắc lư .

 

Chân của Liễu Tằng Nhu chạm đất hai , cô cảm thấy chân giống như đổ chì , nặng trĩu.

 

Bị huấn luyện đến mức sắp , cô lặp lặp mắng vị giáo quan bao nhiêu trong lòng , gì còn sự mê luyến ban đầu nữa?

 

Đây thuần túy là một gã đàn ông thẳng thắn, thương hoa tiếc ngọc.

 

Đẹp trai thì ích gì?

 

Mà trong những bóng đang chao đảo sắp ngã, một trông đặc biệt nổi bật.

 

Đó chính là Tần Tri Dao, ở vị trí đầu tiên của hàng đầu tiên.

 

Chỉ thấy cô dáng thẳng tắp, vững như bàn thạch, động tác nhấc chân tiêu chuẩn giống như sách giáo khoa .

 

Người , còn tưởng rằng cô từng lính.

 

Việc huấn luyện như thế đối với Tần Tri Dao mà , quả thực chỉ là chuyện nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-ket-hon-chop-nhoang-hai-nam-khong-gap-quan-tau-dan-con-di-tim-cha/chuong-416-phien-ngoai-1-tan-tri-dao.html.]

 

Ngoại trừ mặt trời chiếu nóng một chút, cô cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái.

 

Việc huấn luyện tiếp theo, cô vẫn như cũ nề nếp thứ tự, để khác tìm một chút sai sót nào.

 

Hay cách khác, cho Thẩm Từ một chút cơ hội nào để kiếm chuyện với cô .

 

Mãi cho đến khi huấn luyện kết thúc, một đám sinh viên ngã trái ngã , tê liệt bệt xuống đất.

 

Tần Tri Dao cũng tìm một vị trí xuống nghỉ ngơi.

 

Vừa mới xuống, bên cạnh truyền đến một giọng chút ngượng ngùng.

 

“Cậu... chào , bạn học, tên là gì?”

 

Tần Tri Dao đầu sang, liền thấy một cao lớn trông vẻ chất phác, vành tai đỏ bừng, thể thấy là lấy hết can đảm mới dám đến tìm cô chuyện.

 

“Chào , tên là Tần Tri Dao.”

 

Tần Tri Dao , gật đầu với .

 

Chốc lát, cao lớn giống như con tôm ném nước sôi, cả khuôn mặt lẫn cổ đều đỏ bừng.

 

Tay và chân dường như đặt ở nữa.

 

Các nam sinh viên bên cạnh thấy cô thiết như , cũng một đám tiến lên đây chào hỏi cô.

 

Tần Tri Dao nghĩ dù cũng là cùng một lớp, cũng sẽ quen , nên lượt mỉm gật đầu với họ.

 

Rất nhanh, cô quen phân nửa trong lớp.

 

“Bạn Tần Tri Dao, lát nữa cùng nhà ăn ăn cơm nhé?”

 

mạnh dạn hơn, trực tiếp mời.

 

Cải cách mở cửa hơn mười năm , phong khí xã hội cũng chuyển từ bảo thủ ban đầu sang cởi mở.

 

Giới trẻ càng chịu ảnh hưởng sâu sắc từ phong cách phương Tây, cực kỳ táo bạo.

 

Thích cô gái nào là theo đuổi thẳng thừng.

 

Tần Tri Dao đương nhiên sẽ đồng ý lời mời như , để tránh cho khác tín hiệu sai lầm.

 

Chỉ là cô còn kịp mở lời từ chối, thấy Thẩm Từ rời .

 

Nhìn bóng lưng lạnh lùng của , cô bỗng cảm thấy một trận phiền lòng.

 

Nhất là khi nghĩ đến hai mươi mốt ngày sắp tới đều đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của , cô càng thêm buồn bực thôi.

 

Sớm ở quân khu , cô đăng ký trường đại học .

 

“Bạn Tri Dao?”

 

Tiêu Ức An vẻ mặt mong đợi cô.

 

Tần Tri Dao thu hồi ánh mắt, mỉm nhạt nhẽo từ chối: “Thôi, hẹn với bạn của Lý Quỳnh .”

 

Lý Quỳnh vẫn đang dõi theo vị giáo quan ở đằng xa, thấy Tần Tri Dao nhắc đến tên , cô cũng chẳng quan tâm cô gì, chỉ gật đầu bừa.

 

Tiêu Ức An thấy , chỉ đành thất vọng rời .

 

Những khác thấy từ chối, còn dám tiến lên tìm sự tự nhiên nữa?

 

trai thật! Ngay cả lúc bộ cũng mắt như , giá mà đừng lạnh lùng thế thì .”

 

Mãi đến khi bóng dáng giáo quan biến mất thấy nữa, Lý Quỳnh mới chịu thu hồi tầm mắt, vẻ mặt tiếc nuối với Tần Tri Dao.

 

Tần Tri Dao hết thảy những gì liên quan đến , liền chuyển chủ đề: “Đẹp trai cũng thể ăn no , chúng vẫn nên nhà ăn , kẻo lát nữa đến muộn chẳng còn món gì.”

 

Vừa đến chuyện ăn uống, Lý Quỳnh quả nhiên quên béng giáo quan giáo quan là gì.

 

đúng đúng, ăn cơm , bụng đói xẹp lép .”

 

Trời đất bao la, ăn uống là lớn nhất.

 

Nói xong, cô trực tiếp kéo Tần Tri Dao chạy .

 

“Chúng chạy nhanh lên, hôm nay nhất định giành món thịt kho tàu yêu thích!”

 

Đến đây hai ngày, hai ngày đều mua thịt kho tàu, Lý Quỳnh mơ cũng lẩm bẩm món , thể thấy oán niệm lớn đến mức nào.

 

Tần Tri Dao ngờ cô gió là mưa? Cô phòng , cứ thế kéo chạy như bay về phía nhà ăn.

 

 

 

Còn ở phía bên , trong khu ký túc xá đặc biệt dành cho giáo quan tạm trú, Cố Trì Phi vẻ mặt buồn bực Thẩm Từ.

 

“Anh xem nghĩ gì ? Đang yên đang lành, nghĩ đến chuyện đến đây huấn luyện đám nhóc con ?”

 

Mới huấn luyện một buổi sáng thôi mà c.h.ử.i thề .

 

Trong lớp phân nửa là con gái, thể nặng tay cũng thể nhẹ tay, thể giống như huấn luyện tân binh, bực quá thì cho một cước.

 

Huấn luyện xong một buổi sáng, Cố Trì Phi cảm thấy vô cùng ấm ức.

 

Thẩm Từ gì, chỉ bên cửa sổ, ánh mắt cũng nhúc nhích ngoài cửa sổ.

 

Cố Trì Phi thấy lạ, liền xán gần.

 

“Anh đang gì thế?”

 

Nhìn theo hướng tầm mắt của , ngoại trừ một mảnh bóng dáng màu rằn ri, chẳng cái gì cả.

 

“Cái gì mà ?”

 

Đám nhóc con , một cái thấy nghẹn tim, chỉ hận thể kết thúc nhiệm vụ sớm một chút để về đơn vị.

 

Thẩm Từ vẫn gì, cũng động đậy.

 

Cố Trì Phi “xì” một tiếng, ánh mắt từ xuống đ.á.n.h giá .

 

“Lão Thẩm, vấn đề !”

 

Ngày thường tuy cũng ít , nhưng bao giờ giống như bây giờ, để ý tới khác.

 

Lời rơi xuống, Thẩm Từ cuối cùng cũng phản ứng.

 

Ánh mắt dừng , với giọng lạnh lùng: “Anh học thói buôn chuyện từ khác lúc nào ?”

 

Nghe , Cố Trì Phi vẻ mặt oan ức : “ đây là quan tâm em ?”

 

Nói là quan tâm em , nhưng đáy mắt rõ ràng lóe lên sự tò mò và hưng phấn.

 

“Anh cuối cùng tỉnh ngộ , hối hận nên từ chối cô em gái xinh của đoàn văn công ? Cô gái đó xinh bao, còn hoạt bát thích .”

 

Kết quả từ chối, mắt đều sưng lên, bọn họ đều thấy đau lòng.

 

“Anh thích thì tự mà theo đuổi.”

 

Giọng Thẩm Từ hề nửa điểm gợn sóng, biểu cảm của , thậm chí lẽ còn chẳng cô gái đoàn văn công trông tròn dẹt nữa.

 

Cố Trì Phi coi như là chịu thua .

 

“Nói thật, rốt cuộc thích cô gái như thế nào? Những năm bao nhiêu tỏ tình với , lấy một nào rung động ?”

 

Nếu đổi , sớm hạ gục .

 

Cố tình em nhà giống như khối sắt hiểu phong tình.

 

Những cô gái từ chối, phỏng chừng thể xếp hàng vòng quanh cả Kinh Thị một vòng .

 

Thẩm Từ lên tiếng, ánh mắt nữa ngoài cửa sổ.

 

Cố Trì Phi còn thể gì nữa?

 

Chỉ thể thở dài một , chán chường trở ghế, bẻ ngón tay tính xem còn mấy ngày nữa mới kết thúc đợt quân huấn c.h.ế.t tiệt .

 

Khoảng thời gian tiếp theo, Tần Tri Dao vẫn như cũ mỗi ngày nghiêm túc quân huấn, xem Thẩm Từ đang nổi tiếng khắp trường như khí.

 

Lúc rảnh rỗi, cô liền đến bốt điện thoại gọi điện thoại cho , trò chuyện.

 

Ngẫu nhiên cô còn thể nhận điện thoại của Thẩm Việt và Phùng Kiến Thiết.

 

Hai họ cũng nghiệp đại học, hiện tại đều đang việc ở Kinh Thị.

 

Đối với chuyện cô thi Ninh Thị mà Kinh Thị, hai vốn luôn bất hòa hiếm khi thống nhất ý kiến, phiên niệm cô một phen.

 

Tần Tri Dao niệm đến mức nhịn cầu xin tha thứ.

 

“Được , em cam đoan nghỉ đông liền Kinh Thị thăm các ?”

 

Xoa xoa thái dương, cô chút đau đầu với trong ống điện thoại.

 

Một tuần nhận hai cuộc điện thoại liền mắng hai , Tần Tri Dao còn cách nào, chỉ thể đồng ý nghỉ đông Kinh Thị.

 

Trong ống điện thoại truyền đến một giọng sảng khoái.

 

“Vậy cứ quyết định như , dám cho leo cây, thì đừng trách g.i.ế.c đến Ninh Thị đ.á.n.h đòn em!”

 

Nghe lời , Tần Tri Dao tức đến nghẹn lời.

 

“Anh dám? Em mách Bác Thẩm, để bác mời ăn thịt xào dây lưng!”

 

“Hít! Hay cho em Miêu Miêu, cần độc ác như ? Dù hồi nhỏ cũng che chở cho em như mà.”

 

Thẩm Việt bất mãn kêu lên.

 

Tần Tri Dao nghĩ đến bộ dạng nhảy dựng lên, liền nhịn che miệng trộm.

 

Hai cứ như hồi bé đang đấu võ mồm, nhưng ngờ, nhấc mắt lên đối diện với một đôi mắt u ám.

 

Tần Tri Dao: ……

 

--------------------

 

 

Loading...