Thập Niên 70: Kết Hôn Chớp Nhoáng Hai Năm Không Gặp, Quân Tẩu Dẫn Con Đi Tìm Cha - Chương 319: Đã là đàn ông đích thực, nói lời phải giữ lời!
Cập nhật lúc: 2025-12-22 15:36:32
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phùng Kiến Thiết dù trưởng thành đến mấy cũng chỉ là một đứa trẻ đang học mẫu giáo, Thẩm Việt tặng con vẹt cho , bé lập tức chẳng còn bận tâm đến chuyện buồn bã nữa.
“Thật hả, thật sự tặng Dũng Cảm cho em ?”
Con vẹt mà Thẩm Việt nuôi chỉ xinh mà còn , bình thường quý nó vô cùng.
Ngay cả Miêu Miêu cũng chỉ thể một chút, đừng hòng mà chạm .
Thẩm Việt hối hận ngay khi thốt lời tặng thú cưng trong lúc bốc đồng.
thấy Phùng Kiến Thiết cuối cùng cũng nữa, c.ắ.n răng một cái, hung ác gật đầu.
“Ừm! Tặng cho em đấy!”
Đã là đàn ông đích thực, lời giữ lời!
Miêu Miêu nhỏ cũng Dũng Cảm là một con vẹt, hiểu Thẩm Việt tặng con vẹt cho Phùng Kiến Thiết, cô bé ghen tị c.h.ế.t.
“Miêu Miêu cũng !”
Hai tay kéo áo Thẩm Việt, cô bé tha thiết .
Thẩm Việt:…
Đau cả đầu .
“Dũng Cảm” là do ông nội tặng hồi Tết, mà biến một con vẹt nữa cho cô bé đây?
lúc , Thẩm Từ vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng.
“Miêu Miêu, chỗ nào , sẽ mang về cho em một con.”
Phùng Kiến Thiết:…
Thoáng cái cảm thấy con vẹt sắp tới tay chẳng còn thơm tho gì nữa!
Thẩm Việt:…
Âm hiểm! Thật sự quá âm hiểm!
Miêu Miêu nhỏ Thẩm Từ vẹt, lập tức mày nở mặt .
Cô bé bận tâm đến việc băng bó cho Phùng Kiến Thiết nữa, vui vẻ chạy về phía Thẩm Từ.
“Ở ạ?”
“Qua hai ngày nữa sẽ chú mang tới, Miêu Miêu kiên nhẫn đợi một chút nhé.”
Miêu Miêu hai ngày là bao lâu, nhưng cô bé đợi một chút là ý gì.
Nghe , cô bé ngoan ngoãn gật đầu.
“Vâng ạ!”
Bị một ngắt lời như , nỗi buồn của Phùng Kiến Thiết cũng vơi ít.
Vừa Lâm Uyển Thư chuẩn cá nướng, bé liền tự nguyện tiến lên giúp.
“Em gái, lát nữa sẽ nướng cá cho em ăn!”
Cậu bé nhất định món cá nướng ngon nhất, để em gái quên thủ nghệ của .
Nghe thấy cá nướng, Miêu Miêu nhỏ theo bản năng nuốt nước miếng.
“Muốn cá nướng!”
Phùng Kiến Thiết bây giờ là chủ lực xuống bếp trong nhà.
Tuổi còn nhỏ lên ghế ở bên cạnh bếp lò xào rau, chỗ nào , bé lẽo đẽo chạy tới hỏi Lâm Uyển Thư.
Sau nửa năm xào nấu, trình độ của bé bây giờ một bước nhảy vọt về chất.
Vu Phương Phương là chuyên khổ con trai , tự nhiên cảm thấy việc con trai nhỏ tuổi như nấu cơm gì sai, còn Phùng Ngạn Đông thì chủ trương con trai chịu khó chịu khổ, đối với chuyện con trai học nấu cơm từ nhỏ, đương nhiên ý kiến gì.
Lâm Uyển Thư cũng rõ tình hình nhà bọn họ, Tiểu Kiến Thiết cá nướng, cô cũng ngăn cản, liền giao một con cá sạch cho bé.
Tiểu Kiến Thiết cầm lấy cá, liền lẽo đẽo về nhà , phía theo sáu bảy đứa trẻ, đều là xem bé cá nướng.
Vu Phương Phương còn tính là lương tâm, sợ bé cẩn thận bỏng khi nhóm lửa, liền theo về.
Định bụng đợi nướng cá xong mới mang trở .
Hầu như tất cả bọn trẻ đều chạy hết, sân viện thoáng cái trở nên trống trải ít.
Phương Thu Yến hái đậu đũa xong, liền hái rau muống.
Đang hái, đột nhiên, một ánh mắt nóng bỏng từ cửa về phía cô.
Ánh mắt liếc thấy bóng dáng quen thuộc đó, Phương Thu Yến ngừng thở một cái, động tác hái rau cũng thoáng cái dừng thể nhận .
Anh tới đây?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-ket-hon-chop-nhoang-hai-nam-khong-gap-quan-tau-dan-con-di-tim-cha/chuong-319-da-la-dan-ong-dich-thuc-noi-loi-phai-giu-loi.html.]
Vừa mới nghĩ như , liền thấy Lâm Uyển Thư nhiệt tình chào hỏi: “Lục liên trưởng, tới ? Mau .”
Lục Cảnh Tùng nhớ nổi bao nhiêu ngày gặp Phương Thu Yến.
Nhìn thấy cô đang nghiêm túc hái rau ở góc sân, ánh mắt như dán chặt , thể dời .
Nghe thấy giọng của Lâm Uyển Thư, mới miễn cưỡng hồn.
“Cảm… Cảm ơn chị dâu, bắt một con thỏ, nên mang tới cho ăn thêm một bữa.”
Nói xong, giơ con thỏ béo lớn trong tay lên.
Lâm Uyển Thư thấy , tự nhiên khó tránh khỏi trách móc một phen, đó mới mời nhà.
Cô nhân duyên trong khu nhà gia quyến, những cơ bản giao hảo thiết với vợ chồng Phùng Ngạn Đông thì cũng quen thuộc với cô.
Mà cô mời khác ăn cơm cơ bản đều mời cả hai vợ chồng.
Phương Thu Yến quy tắc của Lâm Uyển Thư, mà lúc Lâm Uyển Thư gọi Lục Cảnh Tùng thì khéo Phương Thu Yến ở đây, hơn nữa cô cũng vợ chồng họ đang mâu thuẫn, thế nên mới vô tình khiến cặp vợ chồng bảy tám ngày gặp mặt , cuối cùng cũng chạm mặt tại nhà cô.
Lục Cảnh Tùng xách con thỏ theo Lâm Uyển Thư bước sân.
Đôi mắt dường như như về phía ở góc sân.
Phương Thu Yến mím môi, thấy , cô dứt khoát , coi như mắt thấy thì lòng phiền.
Trong mắt Lục Cảnh Tùng xẹt qua một tia thất vọng,
đông, cũng thể gì .
Huống hồ Đoàn trưởng và Phó đoàn trưởng đều đang bận rộn, là một Liên trưởng nhỏ bé thì mà việc chứ?
Miễn cưỡng thu hồi ánh mắt, xách con thỏ, tìm Lâm Uyển Thư xin một ít công cụ, thịt thỏ.
Lại qua một hồi, vợ chồng Nam Cảnh và Tô Mộng Oánh cũng tới, mà họ đến tay .
Lâm Uyển Thư nhiệt tình dẫn nhà.
Tô Mộng Oánh sân, ánh mắt kìm mà tìm kiếm bóng dáng Tần Diễn.
căn bản cũng cần tìm, bởi vì dung mạo của quả thực quá xuất chúng.
Cô liếc mắt một cái thấy Tần Diễn đang chặt xương lớn trong sân.
Chỉ thấy vung vẩy d.a.o phay, tay nhấc d.a.o c.h.é.m xuống, xương lớn dễ dàng chặt đứt từng khối, thủ pháp lưu loát, giống như chặt xương lớn, mà là dưa chuột .
Mặc dù chỉ là động tác chặt xương, nhưng vẫn khiến Tô Mộng Oánh mê mẩn thôi.
Trong bảy tám ngày , cô cứ cách vài hôm ghé qua một chuyến.
Mặc dù phần lớn thời gian cô gặp Tần Diễn, nhưng theo sự hiểu về , sự mê luyến của Tô Mộng Oánh cũng chuyển từ dung mạo sang năng lực của .
Không hổ là đại khí vận, thể cứu nhiều chiến hữu như trong tuyệt cảnh cơ hồ c.h.ế.t, còn sống sót thành công.
Ngay cả cái chân suýt chút nữa cắt bỏ, cũng khôi phục nguyên dạng.
Tần Diễn một nữa nhận ánh mắt nóng bỏng bất thường đó, động tác chặt xương khẽ khàng dừng thể nhận , ngay đó, trong mắt xẹt qua một tia chán ghét nên lời.
Thẩm Học Văn đang xổm bên cạnh rửa cá, nhạy bén cảm nhận một cỗ hàn khí, lập tức nhịn rùng một cái.
Lạ lùng liếc mắt một cái em nhà , quả nhiên phát hiện sắc mặt thế nào .
Ai chọc ?
Tô Mộng Kỳ nhận tâm tư của Tô Mộng Oánh, bèn với Lâm Uyển Thư: “Đứa em gái của thật hợp duyên với cô, sáng sớm thúc giục đưa nó qua tìm cô .”
Đối với lời của Tô Mộng Kỳ, Lâm Uyển Thư từ chối cho ý kiến.
Mặc dù Tô Mộng Oánh quả thật thường xuyên qua tìm , nhưng cô vẫn thể cảm nhận sự lơ đãng ẩn giấu nụ nhiệt tình của đối phương.
cô vạch trần, mà khách khách khí khí chào hỏi .
Khách đến là khách, hôm nay là tiệc tiễn biệt cho Vu Phương Phương, cô hy vọng khác phá hỏng.
Món ăn hôm nay thật sự quá nhiều, mãi đến ba giờ buổi chiều mới cuối cùng xong.
Người đông, từ hàng xóm láng giềng mang đến ba cái bàn và hai mươi mấy cái ghế.
Ba cái bàn bát tiên ghép với , tạo thành bàn dài.
Cái còn thì để riêng cho bọn trẻ con .
Trên mỗi bàn đều bày đầy món ăn phong phú, ngay cả món cá nướng do Phùng Kiến Thiết cũng dọn lên.
Thấy món cá nướng đủ sắc hương, tất cả đều kinh ngạc thôi.
Dương Tranh vẻ mặt hâm mộ : “Phương Phương, rốt cuộc cô đẻ con kiểu gì ? Sao ưu tú đến thế?”
--------------------