Thập Niên 70: Kết Hôn Chớp Nhoáng Hai Năm Không Gặp, Quân Tẩu Dẫn Con Đi Tìm Cha - Chương 308: Trời sập rồi
Cập nhật lúc: 2025-12-22 15:35:59
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe thấy lời , Quan Hồng Mai cảm thấy trời đất như sụp đổ.
“Sao quá giờ ? mới chỉ trả lời mười loại thảo d.ư.ợ.c thôi mà.”
Nam Cảnh giơ tay đồng hồ, giọng vô cùng ôn hòa: “Thời gian thi là bảy phút, cô quá 2 phút .”
Rõ ràng nụ của trông nho nhã lịch sự, nhưng Quan Hồng Mai cảm giác rợn tóc gáy một cách khó hiểu.
“… …”
“” vài câu, cuối cùng cô vẫn dám biện bạch cho bản .
“Biết .”
Nói , cô rũ đầu xuống, cả như một con gà chọi thua trận, thất thần ngoài.
Quan Hồng Mai tuy gan loạn, nhưng cô cũng dám quá đáng.
Ngộ nhỡ liên lụy đến đàn ông trong nhà, cô ngay cả hy vọng duy nhất cũng còn.
Người bên ngoài Quan Hồng Mai trả lời sai còn giở trò quỵt nợ, cuối cùng ngay cả phần còn cũng trả lời xong, mời ngoài, nhất thời khỏi một trận xôn xao.
Có bài học nhãn tiền của cô , những phía cũng dám càn, tất cả đều thành thật trả lời.
Trả lời sai lẽ vẫn còn cơ hội, nếu mời ngoài, thì một chút cơ hội cũng còn.
Quan Hồng Mai tuy bản còn hy vọng, nhưng cô vẫn chịu rời , cứ gốc cây lau nước mắt.
Trong chốc lát, một bóng xuống bên cạnh.
“Chị dâu , chị ?”
Quan Hồng Mai đang khó chịu, gì tâm trạng để ý đến khác?
Mà tới như là ngại, còn lấy một chiếc khăn tay đưa đến mặt cô .
“Chị dâu lau nước mắt .”
Nghe , Quan Hồng Mai cuối cùng cũng phản ứng.
Nhìn thấy chiếc khăn tay màu hồng mặt, cô chút do dự, nhận lấy.
Lau nước mắt, dùng sức xì một bả mũi, lúc mới đưa khăn tay trả .
“Cảm ơn cô.”
Tô Mộng Oánh chiếc khăn tay cô đưa tới, suýt nữa giữ nổi nụ mặt.
“Chị dâu, với chị duyên, chiếc khăn tay tặng cho chị đấy.”
Nghe thấy cô tặng chiếc khăn tay màu hồng cho , mắt Quan Hồng Mai sáng ngời.
Không một chút do dự, cô trực tiếp nhét chiếc khăn tay lau mắt xì mũi túi.
“Sao ngại thế? Thật sự cảm ơn cô.”
Tô Mộng Oánh: ……
“Không cần khách sáo, chúng còn qua nhiều mà.”
Quan Hồng Mai nhận chiếc khăn tay, tâm trạng hơn ít, cuối cùng cũng phát hiện mặt lạ mặt.
“Đồng chí, cô là nhà ai? Trước từng gặp cô?”
Tưởng rằng cô là quân tẩu mới đến, cô tò mò hỏi.
“ là em gái của Tô Mộng Kỳ, Nam Cảnh là rể .”
Quan Hồng Mai: ……
Chính là Phó Chính ủy “mời” cô ngoài ?
“Ồ, còn việc, chuyện với cô nữa.”
Nói xong, Quan Hồng Mai dậy bỏ .
Bản công việc, rể cô ít nhất chịu một nửa trách nhiệm, bây giờ cô còn đến đây giả mù sa mưa với là ý tứ gì?
Thấy cô trở mặt là trở mặt, Tô Mộng Oánh trực tiếp trợn tròn mắt.
Chuyện gì thế ? Vừa nãy vẫn chuyện ?
Liên tiếp thất bại, cô khỏi chút nản lòng.
Những điều trong “giấc mơ” với cô rốt cuộc là thật ?
Thật sự sẽ cướp hết thảy những gì thuộc về cô ? Lại còn là một kẻ nhà quê ở nông thôn?
Rốt cuộc là ai?
Ánh mắt Tô Mộng Oánh cẩn thận tìm kiếm các quân tẩu quảng trường, nhưng phát hiện chỗ nào đúng.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc nào cũng thể trúng chuyện về , Tô Mộng Oánh dám lơ là.
Mà cách đó xa, Phương Thu Yến cũng tò mò cô mấy .
Không tại , cô cảm thấy em gái của Tô Mộng Kỳ chút quen mắt một cách khó hiểu.
Giống như từng gặp ở đó.
cô nghĩ một hồi lâu, cũng nhớ từng thấy ở .
Cuối cùng cô chỉ thể đè nén ý nghĩ kỳ lạ trong lòng.
Sau khi thi xong vòng đầu tiên, cô việc , hiện tại đang chờ các quân tẩu khác.
Cả ngày hôm nay đều thi cái .
Ngày mai thi thực hành, cũng là chấm điểm tại chỗ.
Điểm chấm sẽ giấy, do các quân tẩu mang về nhà.
Sau khi thi xong cả hai môn, ba ngày mới công bố kết quả trúng tuyển.
Buổi thi sáng kéo dài liên tục đến gần mười hai giờ trưa.
Không lâu , Đường Thiến cùng mấy khác vây quanh Lâm Uyển Thư .
Khác với những vợ quân nhân bên cạnh với vẻ mặt ủ rũ, thần sắc của họ đều thoải mái, thấy là thi tồi.
Quan Hồng Mai thấy bộ dạng mặt mày tươi rói của họ, tức đến mức mũi cũng lệch .
“Gian lận! Các đều gian lận! Lâm Uyển Thư, cô chắc chắn đáp án cho họ đúng ?”
Nếu thì mà từng từng đều vẻ nắm chắc phần thắng như .
Nghe thấy lời , những vợ quân nhân thi bên cạnh, lập tức từng từng đều ném ánh mắt nghi ngờ về phía mấy .
, họ quan hệ với Lâm Uyển Thư như thế, chừng cô sớm tiết lộ tin tức hôm nay sẽ thi gì .
Nếu là như , đối với họ mà thì quá bất công.
Nghe , Lâm Uyển Thư trực tiếp cạn lời, lườm nguýt lên trời một cái.
“Cho phép cho cô , thảo d.ư.ợ.c hôm nay đều là do hai vị bác sĩ lâm thời mang đến, ngay cả tên họ là gì, họ đến từ bệnh viện nào cũng . Hơn nữa, buổi chiều họ sẽ mang theo t.h.u.ố.c gì, cũng rõ ràng lắm.”
lời , các vợ quân nhân căn bản tin.
Chỉ cần là , thì sẽ tư tâm.
Những ngày nào cũng chơi cùng Lâm Uyển Thư, cô thể nội dung thi cho họ ?
Lâm Uyển Thư cũng nghĩ sẽ hài lòng tất cả , đối diện với ánh mắt nghi ngờ của đám đông, cô thản nhiên : “Mấy tháng nay, t.h.u.ố.c họ hái cho năm mươi loại , nếu các cô ngày nào cũng hái những thứ , nhớ cũng khó.”
Nghe thấy lời , những vợ quân nhân ban đầu còn vẻ mặt nghi ngờ, lập tức từng từng đều cúi đầu xuống.
Hóa ban đầu họ đều chê lên núi hái t.h.u.ố.c quá vất vả.
Sau khi hái vài thì còn lên nữa, chỉ khi cần khám bệnh mới hái một chút tiền t.h.u.ố.c men, nếu thật sự hái nổi thì dùng phiếu để đổi.
Cho dù tin tức về việc thi cử truyền , vẫn còn một bộ phận đáng kể thể kiên trì tiếp.
Dù thì trong khu gia binh ít vợ quân nhân đến từ thành phố, từng công việc vất vả như ?
Những thể kiên trì hái t.h.u.ố.c mỗi ngày, chỉ chiếm một phần năm vợ quân nhân trong bộ khu gia binh.
Người khám bệnh thu tiền, ngay cả việc hái t.h.u.ố.c cũng là vì đào tạo họ .
Bây giờ họ thi , thể trách ai ?
Một đám vợ quân nhân ủ rũ rời .
Quan Hồng Mai trong lòng vẫn đầy cam lòng, nhưng cô thể gì, cuối cùng chỉ thể tức tối bỏ .
*
Buổi chiều Phương Thu Yến cần thi nữa, nên ngoan ngoãn ở nhà.
Sau khi bôi t.h.u.ố.c của Lâm Uyển Thư hôm qua, chân còn đau như ngay từ đầu nữa.
cô vẫn dám ngay, sợ hồi phục chậm.
Đường Thiến nãy mang đến cho cô chiếc nạng mà bố cô từng dùng đây, cô chống nạng , cũng khá tiện.
Biết Lục Cảnh Tùng về, buổi chiều mấy vợ quân nhân còn đến giúp cô cơm tối, cho gà ăn. Dương Tranh là cuối cùng, còn xách nước tắm phòng tắm cho cô .
Nếu Phương Thu Yến kiên trì, phỏng chừng cô còn chịu về .
Xác định cô chống nạng thật sự thể bình thường, Dương Tranh dặn dò thêm vài câu mới rời .
Trong phòng tắm đặt hai cái ghế đẩu, một cái để cô , cái còn dùng để đặt quần áo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-ket-hon-chop-nhoang-hai-nam-khong-gap-quan-tau-dan-con-di-tim-cha/chuong-308-troi-sap-roi.html.]
Ngồi ghế đẩu, cô tắm rửa sơ qua một cái.
Chỉ là, đợi đến khi cô chuẩn mặc quần áo , đột nhiên phát hiện thiếu mất một chiếc!
Hơn nữa là chiếc áo khiến cô mất mặt hôm !
rõ ràng cô nhớ lấy , thiếu ?
Phương Thu Yến từ bỏ ý định, cẩn thận lật tìm một chút.
Sau khi xác định thật sự , cả cô đều .
“Đậu Hoa!”
Không còn cách nào, cô chỉ thể cầu cứu con gái .
gọi mấy tiếng , vẫn thấy tiếng đáp .
Ngay lúc , trong sân đột nhiên truyền đến một đạo tiếng bước chân quen thuộc.
Có lẽ là thấy tiếng cô gọi, tiếng bước chân nhanh chóng chạy về phía phòng tắm.
Không lâu , giọng căng thẳng của Lục Cảnh Tùng truyền đến từ ngoài cửa.
“Thu Yến, thế? Có ngã ?”
Phương Thu Yến:……
Không ngờ đột nhiên về, cả Phương Thu Yến đều .
Thấy cô lên tiếng, cửa truyền đến tiếng đập gấp gáp.
“Thu Yến, !”
Phương Thu Yến sợ trực tiếp phá cửa xông , liền vội vàng mở lời: “Em ngã, đừng gõ nữa!”
Vừa , cô luống cuống mặc đại quần áo .
luống cuống sinh loạn, lúc cô mặc quần cẩn thận chạm chân thương.
Cái chân vốn đỡ hơn ít, lập tức đau đến mức cô nhịn hít sâu một !
Lúc , Lục Cảnh Tùng ngoài cửa càng thêm căng thẳng.
Nghĩ rằng cô ngã mà chịu cho , đập cửa.
Phương Thu Yến hầu như mặc gì, sợ thật sự phá cửa xông , chỉ đành cứng rắn : “Em… em thật sự , chỉ là rơi một chiếc áo.”
Nói xong câu , tiếng gõ cửa cuối cùng cũng ngừng .
Sau một lát, giọng đàn ông vang lên ở cửa.
“Rơi cái gì, lấy giúp em.”
Phương Thu Yến:……
Cô tuyệt lấy!!
Sớm thế lúc nãy gọi Đậu Hoa, cứ mặc đại cái áo sơ mi về phòng là .
Bây giờ cô cũng , cũng .
Thấy cô lên tiếng, Lục Cảnh Tùng chợt linh tính, liền thấp giọng hỏi: “Có rơi đồ bên trong ?”
Cách tấm ván cửa mỏng manh, giọng trầm ấm từ tính của đàn ông truyền đến, Phương Thu Yến theo phản ứng bản năng liền ôm lấy , mặt cô sắp nóng bừng lên .
đoán , cô cố chấp với nữa cũng ý nghĩa gì.
Nghĩ đến đây, cô nén sự hổ, “Ừm” một tiếng.
Mặc dù giọng cô nhỏ đến mức khác gì tiếng muỗi kêu, nhưng Lục Cảnh Tùng vẫn thấy.
“Chờ một chút, bây giờ tìm cho em.”
Nói xong, xoay chạy về phía phòng cô.
Chỉ là mới tới cửa, thấy mặt đất rõ ràng một chiếc áo lót.
Nhận đây chắc chắn là thứ cô rơi ở đây, Lục Cảnh Tùng cúi nhặt lên.
Tuy nhiên, chiếc áo lót cầm tay, khỏi sửng sốt.
Hóa hôm trời mưa, ánh sáng trong nhà tối om, lúc tìm quần áo cho cô, thực rõ quần áo của cô rốt cuộc là loại gì.
Giờ phút miếng vải mỏng manh giặt sạch tay, ngay lập tức, một cỗ chua xót xen lẫn đau đớn dâng lên trong lòng.
Chiếc áo lót tay giống như lời tố cáo thầm lặng của cô.
Nhắc nhở , bản trong quá khứ tồi tệ với cô đến mức nào!
Mỗi khi nghĩ đến những chuyện cô chịu đựng mấy năm qua, Lục Cảnh Tùng hận thể tát mạnh mặt mấy cái!
Hôm đó cô đ.á.n.h vẫn còn nhẹ tay!
Bàn tay run run cầm chiếc áo lót, ngũ vị tạp trần về phía phòng tắm.
Phương Thu Yến từ từ mặc quần , lúc đang cảm thấy tự nhiên chờ mang áo lót đến.
Thời gian giống như đình trệ , mỗi giây đều trở nên dài đằng đẵng.
Cũng qua bao lâu, tiếng bước chân về phía .
Chỉ là Phương Thu Yến thấy, cảm thấy chút nặng nề hiểu vì .
cô cũng tâm trí để nghĩ .
Ngay lúc , cô chỉ hận thể nhanh chóng mặc quần áo , về phòng trốn .
Quá mất mặt !
“Cốc cốc cốc”
Sau một lát, cửa truyền đến tiếng gõ nhanh chậm.
Phương Thu Yến trốn cánh cửa, hít sâu một , lúc mới từ từ kéo một khe hở.
Khe hở hẹp đến mức vặn chỉ thể đưa một cánh tay.
cho dù là một khe hở nhỏ như , Lục Cảnh Tùng vẫn ngửi thấy một cỗ hương thơm ấm áp mang theo ẩm.
Nhìn cánh tay trắng nõn mềm mại đưa mặt, cả sửng sốt tại chỗ, nửa ngày thể phản ứng .
Phương Thu Yến đưa tay nửa ngày , thấy vẫn đưa quần áo cho , nhất thời một trận tức nghẹn!
“Áo ?”
Không thể , em một bộ giọng , ngay cả giọng lúc tức giận, lọt tai Lục Cảnh Tùng cũng mang đến một cảm giác ngứa ngáy tê dại, khiến mềm nhũn cả .
dám nghĩ nhiều nữa, liền động tác cứng ngắc đặt chiếc áo ba lỗ lòng bàn tay đang mở của cô.
Phương Thu Yến chờ lâu như , sớm sốt ruột thôi.
Áo ba lỗ đặt tay, cô nóng lòng chờ mà tóm lấy, thu về.
Tuy nhiên, cũng là do động tác của cô quá nhanh, là động tác của Lục Cảnh Tùng quá chậm.
Cú tóm của cô trực tiếp nắm luôn cả tay .
Trong nháy mắt ngón tay chạm , Lục Cảnh Tùng cảm thấy như điện giật, tê dại.
Phương Thu Yến giật nhảy dựng, buông tay và cả áo ba lỗ ngay lập tức!
“Cẩn thận!”
Lục Cảnh Tùng nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy chiếc áo ba lỗ, dừng một chút, nữa đặt nó tay cô.
Phương Thu Yến xác định nắm chiếc áo ba lỗ xong, liền nhanh chóng rụt tay về, “rầm” một tiếng đóng cửa .
Lục Cảnh Tùng: ……
Sau khi lấy chiếc áo ba lỗ của , Phương Thu Yến bực bội thôi, dừng một chút, mới nghiến răng nghiến lợi mặc .
Cái dáng vẻ đó, còn tưởng chiếc áo ba lỗ thù oán sâu nặng gì với cô .
Mà chiếc áo ba lỗ vốn dĩ là tên hết đà , căn bản chịu nổi một chút gió thổi cỏ lay nào. Phương Thu Yến mới mặc , đang kéo xuống, thì thấy tiếng “roẹt” một cái, chiếc áo ba lỗ chịu đựng nhiều tàn phá trực tiếp đứt thành hai đoạn!
Cúi đầu ngơ ngác nửa chiếc áo ba lỗ tay, mặt Phương Thu Yến tràn đầy vẻ thể tin !
Cuối cùng cũng vì quá tức giận , cô ngược bình tĩnh .
Cởi đoạn áo ba lỗ đó , cô nghiêm mặt mặc áo sơ mi .
Chẳng chỉ mặc nửa chiếc áo ba lỗ thôi ? Lại ai thấy.
Mặc quần áo xong, cô nhét hết quần áo bẩn , cùng với đoạn áo ba lỗ trong thùng.
Chân cô bây giờ thương, cách nào xách nước , chỉ đành đợi ngày mai xách cạnh lu nước mà giặt thôi.
Áo ba lỗ thiếu mất nửa đoạn, cô cảm thấy lạnh lẽo.
lạnh cũng cách nào, cô bây giờ đến công xã, chỉ thể nhịn vài ngày tính.
Mở cửa , Lục Cảnh Tùng mất .
Phương Thu Yến ăn cơm với Đậu Hoa xong, liền chống gậy trở về phòng.
Ngay khi cô về phòng lâu, Lục Cảnh Tùng cũng xách một thùng nước phòng tắm.
Sau khi nhanh chóng tắm rửa xong, thấy quần áo Phương Thu Yến đặt trong thùng, liền tiện tay xách , định giặt luôn một thể.
--------------------