Thập Niên 70: Kết Hôn Chớp Nhoáng Hai Năm Không Gặp, Quân Tẩu Dẫn Con Đi Tìm Cha - Chương 256: Anh vẫn nên đi đầu thai lại đi
Cập nhật lúc: 2025-12-22 15:34:35
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9pXTN04ddp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người lính gác cổng thấy tờ giấy Phan Phượng Kiều đưa , xác nhận đó là nét chữ của doanh trưởng, lúc mới nghiêng sang một bên, thả cô .
Tôn Khánh Bình thấy đúng là Phan Phượng Kiều, liền vội vàng hoảng hốt bò xuống khỏi giường.
Không màng đến cơn đau ở hạ bộ, lảo đảo chạy về phía cô.
“Vợ! Cuối cùng cũng gặp em , em đến để cứu đúng ?”
Hắn nắm lấy tay Phan Phượng Kiều, đôi mắt sáng rực kinh !
Phan Phượng Kiều cẩn thận quan sát đàn ông mặt.
Vóc dáng cao, trông , còn ngoại tình.
Ngoại tình thì thôi , còn dám đưa bệnh viện tâm thần, bây giờ xảy chuyện , nhớ vợ ?
“Ha ha ha... Tôn Khánh Bình, đúng là đáng đời! Không ngờ đúng ? Anh cũng ngày hôm nay ?”
Lạnh lùng gạt tay , Phan Phượng Kiều với vẻ mặt trào phúng.
Thấy cô như , Tôn Khánh Bình đột nhiên khỏi hoảng hốt.
“X… Xin , vợ, sai , cũng dám tìm phụ nữ nữa, cầu xin em, cứu , chỉ cần em chịu cứu , sẽ trâu ngựa cho em.”
Thế nhưng, Phan Phượng Kiều lời cầu xin của bật , còn lớn tiếng.
“Tôn Khánh Bình Tôn Khánh Bình, là chơi gái đến mức hỏng cả đầu óc đấy chứ? Chẳng lẽ nhớ rõ đó vài ngày gì với ?”
Nghe như thế, Tôn Khánh Bình ngây .
Lúc mới chợt nhớ , tựa hồ đưa cô bệnh viện tâm thần.
“Em… em…”
Cô ?
Phan Phượng Kiều hiểu ý tứ của , ha hả .
Chỉ là nụ mang đến một cảm giác khiến lòng phát lạnh một cách khó hiểu.
“Đương nhiên là cứu , bằng thể tận mắt thấy xử b.ắ.n chứ?”
Nghe như thế, mắt Tôn Khánh Bình đột nhiên mở lớn, hai cái đùi cũng ngừng run rẩy.
“Không… … em đùa đúng ? Tình nghĩa vợ chồng bao nhiêu năm nay của chúng , em thật sự nỡ tìm c.h.ế.t ?”
Phan Phượng Kiều với vẻ mặt trào phúng .
“C.h.ế.t đến nơi , mới nhớ chúng là vợ chồng nhiều năm ? Lúc ngoại tình, nhớ rõ trong nhà một vợ? Lúc đưa bệnh viện tâm thần, nhớ rõ là vợ ?”
Phan Phượng Kiều cứ một câu là bước lên một bước, Tôn Khánh Bình ánh mắt hùng hổ doạ của cô, chỉ thể từng bước một lùi về phía .
Cuối cùng lui về phía nữa, trực tiếp ngã xuống giường bệnh.
“Vợ… vợ… em giải thích…”
Tôn Khánh Bình vắt óc suy nghĩ lời lẽ để chối cãi.
“Ha ha ha… Vợ? Thật khéo, hôm nay đến đây chính là để chính thức thông báo cho , đường đến, đăng báo ly hôn với , ơn hãy gọi là Đồng chí Phan!”
Nghe như thế, sắc mặt Tôn Khánh Bình đột nhiên trở nên trắng bệch như quỷ!
“ tin, cô thể ly hôn với ? Cô yêu nhất ?”
Cô thậm chí vì mà từ bỏ cả cơ hội thăng chức, trực tiếp về nhà nuôi con.
Một phụ nữ như , cô sẽ ly hôn với ?
“Đừng lời giận dỗi, em cứu ngoài, một nhà bốn chúng sống ?”
Nghe thấy từ “yêu”, Phan Phượng Kiều cứ như thấy lời gì đó ghê tởm, vốn dĩ cô miễn cưỡng khắc chế để giữ bình tĩnh, giờ đây thể kiềm chế nữa.
Cô giơ tay lên tát mạnh mặt vài cái!
“Tao yêu cái đầu ! Tao đây mù mắt, loại hàng thể thống gì như lừa gạt! Cái loại chuyên ‘giày rách tập thể’ như , còn cùng tao sống qua ngày ? Anh mơ ! Tao đây thấy dơ bẩn, vẫn nên đầu t.h.a.i !”
“Bốp bốp bốp” vài cái tát giáng xuống, mặt Tôn Khánh Bình sưng thành đầu heo.
căn bản dám phản kháng, chỉ thầm nghĩ để cô nguôi giận, sẽ giúp một tay.
“Đánh lắm, đ.á.n.h tuyệt vời, đ.á.n.h kêu oa oa, hả giận ? Chưa hết giận thì đ.á.n.h thêm vài cái nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-ket-hon-chop-nhoang-hai-nam-khong-gap-quan-tau-dan-con-di-tim-cha/chuong-256-anh-van-nen-di-dau-thai-lai-di.html.]
Tôn Khánh Bình đưa cái đầu sưng đỏ của về phía Phan Phượng Kiều.
Phan Phượng Kiều lập tức cảm thấy ghê tởm c.h.ế.t !
Hồi đó cô nhất định là cứt lấp mắt ? Sao tìm cái thứ như thế ?
Lấy khăn tay , cô tỉ mỉ lau tay một , ghét bỏ ném chiếc khăn xuống đất.
“Đánh ? còn thấy bẩn tay ! Tôn Khánh Bình, từ khoảnh khắc đưa bệnh viện tâm thần, là c.h.ế.t trong lòng . Cứu ? Ha hả, xứng ?”
Cô hung hăng nhổ một bãi nước bọt, rời ngay lập tức.
Giống như cô thuần túy chỉ đến để xem gặp xui xẻo mà thôi.
Tôn Khánh Bình chịu để cô cứ thế bỏ ? Lập tức lảo đảo đuổi theo.
“Vợ ơi, em đừng , , thật sự ! Em cho thêm một cơ hội nữa, giúp ! Giúp !”
Vừa , đưa tay kéo .
còn kịp chạm vạt áo, Phan Phượng Kiều xoay , một cước đạp ngã xuống đất!
Giống như vẫn hả giận, cô nhấc chân lên, hung hăng đá chỗ hiểm của !
Một giây , trong phòng bệnh truyền một trận tiếng gào thét t.h.ả.m tuyệt nhân gian.
Còn hai lính ở cửa, lúc mới giống như cuối cùng cũng thấy tiếng động.
Họ tiến lên kéo Phan Phượng Kiều .
“Đồng chí, xin hãy bình tĩnh.”
Phan Phượng Kiều Tôn Khánh Bình đau đến mức mặt mày tái mét đất, trong lòng tràn đầy khoái cảm!
“Tôn Khánh Bình, luôn trả giá cho những điều ác , nhiều nhất thì vì con cái, sẽ đốt cho chút tiền giấy Tết Thanh Minh.”
Nói xong, cô thu hồi ánh mắt, thèm liếc mắt một cái nào nữa, liền rời thẳng.
Tôn Khánh Bình thấy cô thật sự định cứu , lập tức cảm thấy trời đất sụp đổ.
Hắn màng đến cơn đau dữ dội ở , cố gắng giãy giụa bò đuổi theo Phan Phượng Kiều.
khó khăn lắm mới bò đến cửa, hai lính chặn .
“Chủ nhiệm Tôn, thể ngoài.”
Bị giữ , Tôn Khánh Bình chỉ thể trơ mắt bóng lưng Phan Phượng Kiều dứt khoát rời , miệng gào thét trong sự cam lòng và tuyệt vọng.
căn bản ai thông cảm cho .
——
Tới gần Tết Nguyên đán, Lâm Uyển Thư cuối cùng cũng nghỉ phép, cô và Hà Văn Châu hai cửa hàng bách hóa mua ít đồ vật, định mang về khu nhà gia đình quân nhân để ăn Tết.
Tần Diễn và Khâu Dũng cũng sáng sớm chạy đến Văn Thị để đón vợ.
Dù hai đều là phụ nữ mang thai, gần cuối năm, khắp nơi đều là , bọn họ cũng yên tâm.
Mạnh Nguyên Sương cuối cùng cũng vượt qua kỳ sát hạch thời hạn, hiện tại thực tập ở bệnh viện .
Ăn Tết cô sẽ trực ban ở bệnh viện, cũng chuẩn về Lam Huyện.
Những học viên khác ít chủ động ở bệnh viện tiếp tục học tập, càng là dịp Tết, bọn họ càng cơ hội thực tập sớm.
Mà trong khu nhà gia đình quân nhân, cũng một bộ phận vợ quân nhân cùng chồng về quê .
Phần lớn những còn , vẫn ở đơn vị ăn Tết như cũ.
Vu Phương Phương mới về quê một chuyến, con cái cũng gặp ông bà nội , nên định về ăn Tết nữa, dù đường quá xa, mấy ngày nghỉ, cô cũng lười chạy chạy .
Lâm Uyển Thư trở khu nhà gia đình quân nhân, liền nhận hai cái bọc hàng.
Liếc mắt địa chỉ, quả nhiên là do Đại đội Hồng Tinh và Kinh Thị gửi tới.
Tiểu Miêu Miêu thấy bọc hàng, mắt sáng rực lên.
Cô bé dang hai cánh tay ngắn cũn cỡn , ôm lấy một trong hai cái bọc hàng lớn.
“Của Miêu Miêu nha~”
--------------------