Thập Niên 70: Kết Hôn Chớp Nhoáng Hai Năm Không Gặp, Quân Tẩu Dẫn Con Đi Tìm Cha - Chương 252: Sao lại không giống như những gì hắn nghĩ?
Cập nhật lúc: 2025-12-22 15:34:31
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôn Khánh Bình tin cô thật sự thèm để ý, dù đây cũng là chuyện lớn mở xưởng cơ mà.
Nếu thành công, đó chính là một công lao lớn, bất kể là đối với cô đối với đàn ông sĩ quan của cô, đều là đại hỷ sự.
Nghĩ đến đó, chỉnh vẻ mặt, vẻ mặt nghiêm túc : “Bác sĩ Lâm, xưởng t.h.u.ố.c của cô vài chỗ hợp quy củ, cô là phụ trách, mới cố ý qua đây trao đổi một chút với cô.”
Lâm Uyển Thư: “Ồ.”
Tôn Khánh Bình: ?!
Sao là phản ứng nữa?
“Chẳng lẽ cô nhanh chóng thông qua phê duyệt ?”
Lâm Uyển Thư: “Tùy ý, lúc nào cũng , vội.”
Chủ yếu là, cô tin thật sự dám chặn văn kiện của quân đội. Lời lừa gạt một chút bình thường thì thôi, lừa cô, còn sớm lắm!
Tôn Khánh Bình nghẹn họng, cả đều .
Cô vội, nhưng sắp tức điên lên .
thể biểu hiện ngoài, chỉ thế, còn kiềm chế sự nôn nóng trong lòng, tiếp tục bằng giọng điệu ôn hòa: “Kỳ thật vấn đề cũng lớn, chỉ cần thương thảo xong, nhanh là thể phê duyệt xuống.”
Thế nhưng, lời của đổi vẫn là vẻ mặt thèm để ý của Lâm Uyển Thư.
“Không phê duyệt cũng , chỉ là tiện miệng đưa một cái kiến nghị mà thôi, nếu hợp quy củ, thì nên thế nào thì thế đó .”
Nghe như thế, Tôn Khánh Bình một ngụm m.á.u già suýt nữa phun ngoài.
“Bác sĩ Lâm, cô thể vô trách nhiệm như ?”
Nghe , Lâm Uyển Thư chút kỳ lạ liếc mắt một cái .
“Chủ nhiệm Tôn, lẽ ông lớn tuổi , đầu óc còn linh hoạt nữa, là bác sĩ, công việc chính là phụ trách khám bệnh cho bệnh nhân, chuyện khác trong phạm vi trách nhiệm của , cũng gánh nổi trách nhiệm .”
Thấy cô chỉ dầu muối ăn, còn dám giễu cợt lớn tuổi, Tôn Khánh Bình sắp tức nổ phổi .
Kể từ khi Phó Chủ nhiệm Ủy ban Các Bộ, gió gió, mưa mưa, khi nào từng chịu qua sự ủy khuất như thế ?
Cơn giận bốc lên, vỗ bàn một cái phắt dậy!
“Lâm Uyển Thư, tìm cô việc thương lượng, cô theo , đừng uống rượu mời uống rượu phạt!”
Lâm Uyển Thư nhạo một tiếng.
“Cuối cùng cũng giả vờ nữa ? đang yên đang lành khám bệnh, vì theo ông?”
Nghe như thế, Tôn Khánh Bình rốt cuộc nhịn nữa.
Hắn đưa tay liền chộp về phía Lâm Uyển Thư.
Thế nhưng, tay còn chạm tới , đột nhiên cảm thấy truyền đến một trận đau đớn.
Tiếp theo một giây, cả giống như điểm huyệt , trực tiếp yên tại chỗ!
Tôn Khánh Bình vẻ mặt kinh hãi Lâm Uyển Thư.
“Cô gì ?”
Nghe động tĩnh bên trong, hai nam nhân ngoài cửa cũng nhanh chóng vọt .
“Đừng gần, nếu gần chút nữa, sẽ trực tiếp hô hoán là giở trò lưu manh đấy.”
Thời đại giở trò lưu manh là trọng tội.
Hai uy h.i.ế.p như , còn dám hành động thiếu suy nghĩ?
Dù đây là quân y viện, địa bàn của bọn họ, tay bọn họ cũng thể vươn dài đến mức .
Tôn Khánh Bình ngờ đàn bà lợi hại như .
Cũng dùng thủ đoạn gì, định ở đây.
Mồ hôi nhỏ rịn trán, nhịn cầu xin: “Bác… Bác sĩ Lâm, là mắt thấy Thái Sơn, xin cô ở đây, cầu xin cô, mau giải khai cho .”
Lâm Uyển Thư ánh mắt lạnh lùng , dừng một chút, mới : “Muốn buông ông cũng , nhưng mà về phép xuất hiện mặt nữa. Chồng là một sĩ quan, nhục quân tẩu sẽ hậu quả gì nghĩ ông hẳn là rõ ràng ?”
Tôn Khánh Bình từng chịu qua thiệt thòi như thế ? Trong lúc nhất thời giận hận.
Đồng thời, trong lòng càng nhịn ghi mạnh cho Kỳ Hồng Liên một khoản.
Nếu cô cung cấp tin tức sai cho , hôm nay thể mất mặt lớn như ?
Mặc dù hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng Tôn Khánh Bình vẫn thể nặn một nụ .
“Bác sĩ Lâm cô cứ yên tâm, cho dù là cho một trăm cái lá gan cũng dám như , đều là hiểu lầm... hiểu lầm!”
Nghe , Lâm Uyển Thư lúc mới rút cây kim bạc châm huyệt vị của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-ket-hon-chop-nhoang-hai-nam-khong-gap-quan-tau-dan-con-di-tim-cha/chuong-252-sao-lai-khong-giong-nhu-nhung-gi-han-nghi.html.]
Vừa rút xuống, Tôn Khánh Bình liền cảm thấy chân mềm nhũn, thấy sắp ngã xuống đất, hai cấp mắt nhanh tay lẹ đỡ lấy .
Tôn Khánh Bình trò hề lớn, còn dám nán đây lâu?
Hắn liền giận dữ quát hai : “Còn ?”
Bị mắng, hai một tiếng cũng dám hó hé, đỡ Tôn Khánh Bình ngoài.
Tôn Khánh Bình khỏi phòng khám, đôi mắt đột nhiên trở nên âm trầm, lạnh lẽo.
Hay lắm, lắm, dám đối xử với như !
Đừng để bắt cơ hội! Đến lúc đó xem hành hạ cô đến c.h.ế.t!
Nắm đ.ấ.m siết đến kêu răng rắc, Tôn Khánh Bình hung hăng nghĩ thầm trong lòng.
Sau khi Tôn Khánh Bình , quả nhiên liên tiếp ba ngày thấy xuất hiện ở bệnh viện nữa.
Còn Phan Phượng Kiều khi dưỡng bệnh ba ngày, cuối cùng cũng chịu ở yên nữa.
“Anh mau thủ tục xuất viện cho ngay lập tức, nếu , bà đây tự !”
Tên khốn Tôn Khánh Bình , dám chơi trò biến mất?
Hay lắm!
Đợi cô ngoài, xem cô xử lý !
Vương Triệu Hưng khuôn mặt âm trầm của cô , nhất thời khỏi rùng một cái.
“Chị… chị dâu đừng nóng vội, lập tức giúp chị thủ tục xuất viện, gọi Quốc Trung lái xe , đầu chị vẫn khỏe, thể trúng gió, lát nữa chúng xe về.”
Nghe , Phan Phượng Kiều "ừm" một tiếng một cách hờ hững.
Mặc dù cô cảm thấy chỉ một hai km đường, cô bộ cũng thể về đến nhà .
nghĩ đến chiếc xe Tôn Khánh Bình phê chuẩn mới phép lái , Phan Phượng Kiều trong lòng khỏi ôm một tia hy vọng.
Cô cảm thấy Tôn Khánh Bình đây là sai , đang tỏ ý lành với cô .
Sau khi xong thủ tục xuất viện, Vương Triệu Hưng liền dìu Phan Phượng Kiều khỏi cổng bệnh viện, ánh mắt hâm mộ của , Phan Phượng Kiều trong xe .
Chiếc xe từ từ lăn bánh.
Phan Phượng Kiều ở ghế vẫn còn nghẹn một cục tức trong lòng, dở dang giải tỏa .
Đang nghĩ lát nữa về nhà nên xử lý Tôn Khánh Bình thế nào, cô đột nhiên phát hiện điều đúng.
“Chúng ? Khu nhà ở gia đình ở bên ? Sao rẽ ?”
Khi ngang qua khu nhà ở gia đình, Phan Phượng Kiều vội vàng hỏi.
“Chị dâu, đưa chị tìm Chủ nhiệm Tôn , lúc đang đợi chị đó.”
Nghe , Phan Phượng Kiều lúc mới gì nữa.
Chiếc xe chạy nhanh đường.
Cũng qua bao lâu, chiếc xe mới cuối cùng dừng .
Phan Phượng Kiều bốn phía vẻ hoang vắng, trong lòng bỗng dưng một dự cảm bất hảo?
“Chị dâu, tới , chị xuống xe .”
Vương Triệu Hưng phong độ nhẹ nhàng kéo cửa xe cho cô . Trông lịch thiệp bao nhiêu thì lịch thiệp bấy nhiêu.
Thấy , sự lo lắng trong lòng Phan Phượng Kiều mới tiêu tan vài phần.
Mặc dù rõ Tôn Khánh Bình tại đến nơi , nhưng cô vẫn xuống xe.
“Đi lối .”
Sau khi xuống xe, Vương Triệu Hưng phía dẫn đường.
Rất nhanh, một tòa nhà lớn nửa mới nửa cũ xuất hiện mắt.
Mà mặt tiền của tòa nhà lớn treo rõ ràng một hàng chữ lớn——
Bệnh viện Tâm thần Long Sơn thành phố Văn!
Nhìn thấy mấy chữ Bệnh viện Tâm thần, sự bất an trong lòng Phan Phượng Kiều càng thêm mãnh liệt.
“Các đưa đến đây cái gì?”
Đã đến đây , Vương Triệu Hưng tự nhiên cần giả vờ gì nữa, liền ngoéo khóe môi một cái : “Tất nhiên là vì đầu óc chị dâu vẫn hồi phục, cần chuyển viện điều trị.”
--------------------