Sau đó hai họ kết hôn, năm đầu mới cưới thì vẫn , nhưng sang năm thứ hai Khúc Hoa sinh con, là con gái nên bà chồng bằng lòng. Bà bắt đầu soi mói đủ điều, còn xúi giục Trần Bằng tay đ.á.n.h vợ. Hai năm nay Địch Bội Bội vì chuyện mà đến nhà họ Trần loạn mấy .
Trương Tiếu c.ắ.n một miếng bánh ngô, tiếp: Đây cũng là chị Lư kể cho em đấy. Khúc Hoa gả cho Trần Bằng ba năm thì đ.á.n.h mất hai năm .
Lại là kiểu già hủ bại, trọng nam khinh nữ. Khúc Hoa bây giờ đuổi khỏi nhà, dù Địch Bội Bội đưa chị về thì những ngày tháng cũng chỉ là sống trong đòn roi tăm tối mà thôi.
Chị Địch hai năm nay ngày nào cũng lo nghĩ cho con gái, tóc bạc năm nay nhiều hơn hẳn năm ngoái.
Trương Tiếu thở dài, húp một ngụm cháo loãng lấy đũa khuấy khuấy, khổ: Đây mà là cháo gì chứ, nước lã thôi. Em múc nãy giờ mà chẳng thấy hạt gạo nào cả.
Chỗ gạo , chia cho em một ít nhé?
Phía vang lên một giọng . Giang Niệm và Trương Tiếu cùng ngoảnh , thấy Dương Quân và Phùng Nhân đang bưng hộp cơm tiến tới. Bọn chúng xuống phía đối diện. Sắc mặt Trương Tiếu biến đổi, vội kéo hộp cơm về phía , sang Giang Niệm đầy vẻ cầu cứu.
Giang Niệm đậy nắp hộp cơm : Chúng về xưởng ăn.
Đi đấy?
Dương Quân bật dậy chặn đường Trương Tiếu, định đưa tay nắm lấy tay cô bé. Trương Tiếu sợ hãi lùi , va Giang Niệm, mắt đỏ hoe: Anh tránh ! Còn càn là báo công an đấy!
Dương Quân lạnh: gì cô , báo công an thì ích gì?
Trương Tiếu lập tức hoảng loạn. Giang Niệm cầm hộp cơm, kéo Trương Tiếu định bỏ thì Phùng Nhân cũng từ phía bên bước tới chặn đường: Đi mà vội? Chỉ là ăn bữa cơm với em thôi mà, khó thế?
Vừa , giơ tay định nắm lấy cổ tay Giang Niệm để bắt cô xuống. Giang Niệm chẳng hề khách sáo, vung thẳng hộp cơm đập đầu Phùng Nhân. Nước canh văng tung tóe đầy đầu . Cô kéo Trương Tiếu tránh sang một bên: Các mà còn động tay động chân, sẽ lên gặp lãnh đạo nhà máy tố cáo các !
Vụ náo động thu hút sự chú ý của tất cả trong nhà ăn. Ai nấy đều . Những ăn ở đây đều là công nhân nhà máy dệt, Phùng Nhân một phụ nữ đ.á.n.h thì thấy mất mặt vô cùng, lập tức thẹn quá hóa giận, lao đến định tóm lấy Giang Niệm.
Giang Niệm sợ hãi lùi , nhưng bàn tay đang vươn tới mắt cô đột nhiên một bàn tay thon dài, rắn chắc tóm chặt lấy. Lục Duật tung một cú đá đầu gối Phùng Nhân, ép ngã sấp mặt xuống bàn. Tay Lục Duật vặn ngược đè chặt, đau đớn kêu la t.h.ả.m thiết.
Thằng ch.ó nào đấy? Đứa nào mượn mày xen việc của khác, thả tay ! Ui da đau, thả !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-goa-phu-vo-danh-cua-thap-nien-1970/chuong-144.html.]
Trong nhà ăn lập tức trở nên hỗn loạn. Mọi Lục Duật, đều cảm thấy đàn ông đột nhiên xuất hiện mang một khí chất uy nghiêm và lạnh lẽo, thầm đoán phận chắc chắn đơn giản.
Giang Niệm cũng ngờ Lục Duật tới. Anh trong điện thoại là chiều mới đến, cô cứ ngỡ tầm ba bốn giờ. Hiểm nguy lập tức tan biến khi Lục Duật xuất hiện. Anh sang cô, ánh mắt dò xét từ xuống một lượt, thấy cô gì bất thường thì giọng lạnh lùng mới dịu đôi chút: Có thương ở ?
Giang Niệm lắc đầu: Em .
Chỉ là cô hoảng hồn một chút. Cô dám nghĩ nếu Lục Duật đến, Phùng Nhân sẽ gì .
Lục Duật bảo Trương Tiếu: Em đến xưởng thêu tìm chị Cát, nhờ chị qua nhà máy dệt một chuyến.
Thấy Dương Quân định bỏ chạy, Lục Duật đá mạnh chiếc ghế dài, chiếc ghế trượt Dương Quân ngã lăn đất. Anh túm cổ áo Phùng Nhân kéo , một tay xách Dương Quân dậy, với trong nhà ăn: Có đồng chí nào dẫn gặp lãnh đạo nhà máy của các vị ?
Phùng Nhân và Dương Quân vốn là kẻ lông bông trong nhà máy, ở tổ hai sớm chướng mắt bọn chúng, thế là : Để dẫn , tầm các lãnh đạo đều đang ăn cơm ở văn phòng.
Dương Quân và Phùng Nhân bắt đầu thấy sợ, chuyện mà náo đến chỗ lãnh đạo thì khó mà yên . Cả hai Lục Duật túm cổ áo, cố vùng vẫy chạy thoát, nhưng sức mạnh từ tay đè xuống, khiến cổ hai tên đau như gạch đập , cứ thế xuýt xoa hít hà vì đau.
Giang Niệm bừng tỉnh cơn chấn động, cảm thấy khoảnh khắc của Lục Duật trai tả xiết. Trong lòng cô thầm cảm thán: là bộ đội khác, võ lực và sức mạnh đều đầy uy lực, khiến Phùng Nhân và Dương Quân chẳng lấy một chút sức lực để chống cự.
Lục Duật Giang Niệm: Đi cùng .
Giang Niệm gật đầu: Vâng. Cô lon ton theo , cảm giác cứ như cáo mượn oai hùm .
Lãnh đạo nhà máy dệt là một đàn ông trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi, điểm đầu tiên Giang Niệm chú ý tới chính là cái đầu hói của ông . Văn phòng việc là ba gian nhà gạch, bên ngoài một lối nhỏ lát gạch, phía là hai chiếc bàn bóng bàn kiểu cũ.
Mấy ở tổ hai kể sơ qua tình hình, xong thì Cát Mai và Trương Tiếu cũng tới. Trên đường Trương Tiếu kể chuyện, Cát Mai tức đến xanh mặt, chạy văn phòng bắt đầu đòi lãnh đạo nhà máy giải quyết cho nhẽ.
Phùng Nhân và Dương Quân cúi gầm đầu bên cửa. Lục Duật : Sự thực thế nào thì của nhà máy ông . Giang Niệm tay cũng là vì Phùng Nhân động tay chân với cô . Gặp tình cảnh đó mà phản kháng thì chẳng lẽ chờ bắt nạt ?!
Ánh mắt lạnh lùng xoáy Phùng Nhân, đáy mắt hừng hực cơn giận dữ. Nếu đến muộn một bước, Giang Niệm sẽ ức h.i.ế.p đến mức nào! Vốn yên tâm để chị dâu một thành phố, giờ đây Lục Duật càng lo lắng hơn.
Giang Niệm và Trương Tiếu cạnh Cát Mai, hai mắt đều đỏ, dáng vẻ đầy ấm ức khiến lãnh đạo nhà máy dệt càng thêm tức giận. Ông đập bàn cái rầm, chỉ tay Phùng Nhân và Dương Quân mà mắng: Nhà máy chúng hai kẻ sâu mọt như các ! Cái thói hư tật của các cả nhà máy mang tiếng là bắt nạt phụ nữ đấy!