Tiết Ngạn mím chặt môi, ngay, bước chân cũng nhanh hơn.
Lục Giai Giai cảm nhận rõ sự lạnh nhạt của , liền cúi đầu hỏi nhỏ tư: "Anh tư, hôm qua các đến nhà họ Tiết, Tiết Ngạn châm chọc gì ?"
Lục Nghiệp Quốc ngạc nhiên: "Châm chọc gì chứ? Nó chỉ một câu nhận đồ thôi, ngoài chẳng hé răng câu nào."
"Vậy thì ." Lục Giai Giai khẽ đặt tay lên vai tư.
Nghĩ cũng đúng, theo quy định cũ của thôn Tây Thủy, cô vốn gả cho Tiết Ngạn.
cô chịu, khiến hẳn ít lời mỉa mai, châm chọc từ miệng thôn dân. Thái độ lạnh lùng , suy cho cùng cũng dễ hiểu.
Trong lòng, Lục Giai Giai thấy oan ức. Nếu thực sự gả cho Tiết Ngạn theo cái lề lối phong kiến lạc hậu , chẳng hại cả đời cô ? Huống chi nhà Tiết Ngạn còn mang thành phần địa chủ, lỡ cố ý báo cáo, gia đình nhà cô cũng khó tránh họa.
…
Lục Nghiệp Quốc cõng em gái đến văn phòng thôn. Nơi đó đơn sơ, ngoài một cái bàn việc cũ, còn đều là nông cụ.
Việc của Lục Giai Giai cũng chẳng gì phức tạp, chỉ là hàng ngày ghi chép công điểm cho dân trong thôn và quản lý việc mượn trả nông cụ.
Trương Đào chờ sẵn trong phòng, thấy Lục Giai Giai bước liền đưa một quyển sổ dày cộp:
“Đây là sổ công điểm, đại đội trưởng dặn giao cho cô. Sau cô cứ theo mẫu trong mà ghi, cũng chẳng khó gì.”
“Được.” Lục Giai Giai lật xem mấy trang, thấy cũng đơn giản.
Khoảng cách hai gần, Trương Đào chỉ cúi mắt xuống là thấy rõ gương mặt trắng trẻo, tinh xảo của cô. Anh gãi đầu, mặt đỏ bừng, giọng nhỏ hẳn :
“Có cần chỉ cho cô ?”
Vân Vũ
“Không , xem qua là hiểu ngay .” Lục Giai Giai ngẩng đầu, khẽ .
“... Thế cũng .” Trương Đào càng đỏ mặt hơn. Trong lòng thấy khó hiểu, rốt cuộc Châu Văn Thanh nghĩ thế nào mà chẳng chịu thuận theo.
Lục Nghiệp Quốc bên cạnh thấy cảnh đó thì mắt trợn trừng. Trong bụng tức giận nghĩ: tiểu tử gì đây, dám đỏ mặt với em gái ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-doan-sung-ta-thanh-nu-phu-phao-hoi-cuc-pham/chuong-21.html.]
lúc , Tiết Ngạn bước . Anh cầm theo nông cụ, giọng trầm thấp:
“Đăng ký.”
“Được.” Lục Giai Giai cầm bút, tên ô trống.
Cửa phòng mở toang, gió ngoài đồng thổi lùa . Cô cúi đầu chăm chú , vài sợi tóc con bay phất phơ trán. Bàn tay thon dài cầm bút, ngón tay trắng trẻo nổi bật dù da vẫn còn vài vết chai sần. Chữ cô ngay ngắn, thanh tú.
Tiết Ngạn thoáng qua, xoay cầm nông cụ định .
“Chờ chút.” Lục Giai Giai gọi với theo. Tay cô khẽ sờ quả trứng gà cất trong túi áo.
Cô gia cảnh nhà họ Tiết nghèo, cả nhà đều dựa chống đỡ. Ăn uống chẳng đủ đầy, nhớ trong ký ức nguyên chủ, bắt gặp Tiết Ngạn ăn đĩa rau dại hỗn độn mà lòng cô chua xót. Ân cứu mạng , cô báo đáp thế nào, ngoài việc chắt chiu mấy thứ ăn để biếu .
Tiết Ngạn đầu , chỉ để lộ nửa gương mặt và đôi mắt lạnh lùng.
Cô lấy hết dũng khí, nhỏ:
“Anh... rảnh thì tìm một chút nhé, chuyện .”
Anh còn kịp đáp thì Châu Văn Thanh bước . Vừa thấy Lục Giai Giai, thoáng ngây .
Trước giờ cô từng diện quần áo đoàn văn công mặt , nay ăn mặc chỉnh tề như , đáy mắt lóe lên một tia kinh ngạc. nhanh, Văn Thanh hừ lạnh trong mũi.
Ép hôn , giờ cố tình ăn diện để quyến rũ ? Anh hạng đàn ông mê mẩn sắc !
Châu Văn Thanh thẳng , một lời, dáng điệu như chứng tỏ sự thanh cao, vẻ chờ Lục Giai Giai mở miệng .
Tiết Ngạn liếc mắt, khóe môi cong lên đầy châm chọc, chẳng buồn gì mà xoay bước ngoài.
Lục Nghiệp Quốc thì từ đầu đến cuối rời mắt khỏi Châu Văn Thanh. Trong đầu vẫn nhớ lời dặn của : tuyệt đối để tên thư sinh yếu nhớt gần em gái.
Còn Lục Giai Giai, lúc vẫn ngơ ngẩn bóng lưng Tiết Ngạn xa. Trong lòng thấp thỏm, chẳng rõ đồng ý lời .
Cô bắt đầu tự trách, lo giọng điệu cứng, liệu nghĩ cô đang lệnh? Đáng lẽ cô nên dịu dàng hơn mới .
Đang mải suy nghĩ, thì mấy dân trong thôn rộn ràng ùa .