Thập Niên 70 Đoàn Sủng: Ta Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Cực Phẩm - Chương 101

Cập nhật lúc: 2025-08-18 18:52:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Điền Kim Hoa mướt mồ hôi:

"Mẹ, con dám xen chuyện của em gái . Mẹ , con đầy vết thương đây."

vén áo, lộ vết m.á.u do cành liễu quất:

Vân Vũ

"Con còn kịp động tới miếng thịt heo trong nhà mà chồng đánh con thế . Mà em chồng con là bảo bối của bà , con mà dám bảo cô gả , bà lập tức đánh c.h.ế.t con ngay. Cả cha chồng nữa, ông cả đời thương mỗi đứa em chồng con, bình thường im lặng thế thôi chứ tay thì đủ dày vò đến chết."

"Mẹ, chuyện khéo thì cả nhà họ Điền nhà họ Lục trả thù đấy."

Mẹ Điền: "…"

Đến lúc bà mới nhận quá coi thường, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng:

", đúng…"

nghĩ ngợi một lúc :

"Thế , tao thấy em chồng mày cũng thích cái kiểu tự do yêu đương. Mày tạo cơ hội cho em trai mày với nó gặp gỡ nhiều một chút. Tao tin em trai mày sánh với cái trí thức Châu ."

Điền Kim Hoa thở phào, chỉ cần đối diện thẳng với chồng thì những chuyện khác cô còn xoay xở .

"Mày liệu mà để tâm !" Mẹ Điền bóp mạnh một cái lên eo con gái.

Nửa buổi chiều, Lục Giai Giai mang nước đồng. Lần nước đậu xanh mà là nước đun sôi để nguội, để trong giỏ xách.

Đi nửa đường, cô đặt giỏ xuống nghỉ mấy giây, ngẩng đầu con đường lớn, cơ bản chẳng ai, đều đang ở ngoài đồng việc.

Lục Giai Giai thở hắt, xách giỏ tiếp. Việc đưa nước vốn là của Lục Hoa và Lục Hảo, nhưng cô nghĩ hai đứa còn leo núi cắt cỏ heo kiếm công điểm, tới lui cũng vất vả. Huống hồ cô hai , coi như kinh nghiệm .

mệt, thỉnh thoảng trân trân con đường bên cạnh, uể oải chẳng còn tinh thần.

Không đến , bỗng bên cạnh vang lên giọng :

“Giỏ sắp rơi kìa!”

Lục Giai Giai ngẩng đầu, thấy Tiết Ngạn đang nghỉ gốc cây.

“Ồ.” Cô mím môi, gắng sức nhấc giỏ lên, hai gò má phồng lên vì dùng sức. Trời nóng hầm hập, cô chỉ xong cho nhanh nên vội: “Vậy em nhé.”

dừng , xách giỏ ngang qua .

“…”

Sắc mặt Tiết Ngạn u tối hẳn, thoáng hiện chút buồn phiền, chính cũng hiểu phiền vì cái gì. Chỉ trong lòng bỗng thấy tủi tủi.

Anh cho cô đưa nước nữa, mà cô thật sự đưa. Từ khi nào Lục Giai Giai ngoan ngoãn lời như thế?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-doan-sung-ta-thanh-nu-phu-phao-hoi-cuc-pham/chuong-101.html.]

Tiết Ngạn dậy trở ruộng. Cha Tiết đang gần đó hóng gió, thấy con trai thì thầm trong bụng. Trước giờ thằng nhóc việc chăm chỉ, ít khi bỏ ngoài nghỉ, hai hôm nay thường xuyên thế?

“Tiểu Ngạn, khỏe ?” Ông lo giấu bệnh.

Tiết Ngạn: “…” Thật đúng là thấy thoải mái lắm.

“Không , chỉ mệt thôi.” Anh đáp nhỏ, cúi xuống cầm liềm, cắm đầu gặt lúa.

Sắc mặt lạnh lùng, như thể đang trút giận lên mấy cây lúa, mỗi nhát liềm đều mang theo cảm giác nghiến răng nghiến lợi.

Người nhà họ Lục uống nước xong, Lục quơ tay với ba đứa con trai:

“Mấy đứa chăm chỉ lên, đừng để đến lúc ba thằng đàn ông mà chẳng bằng đứa con gái yếu ớt như em tụi bây. Nhà họ Lục nuôi kẻ vô dụng, bà đây cũng mất mặt.

Còn nữa, em gái tụi bây thương em vất vả, xong phần còn chạy đưa nước. Nhà nào phúc như tụi bây chứ? Bà vốn cho nó , việc phần nó, nhưng nó cứ nằng nặc đòi , bà đành nhường một bước, cho nó mấy hôm từ từ nghỉ. Tụi bây ý kiến gì chứ?”

Ba em vội lắc đầu:

“Không , em gái thương bọn con, đưa nước cho bọn con, bọn con mới thấy với em gái.”

Trương Thục Vân cũng gật đầu phụ họa. Nếu là cô, việc kiếm công điểm ngon lành như Lục Giai Giai thì trời nóng mấy cũng chẳng đời nào cô đưa nước cho nhà. Nghĩ tới đó, cô thở dài: dạo em chồng thật sự quá !

Nghe bắt đầu tuyên truyền, Lục Giai Giai chỉ gốc cây hóng mát, bất đắc dĩ nhắm mắt nghỉ. Không ngờ ngủ ngon lành.

Không qua bao lâu, bên tai vang lên tiếng nghiến răng nghiến lợi:

“Lục Giai Giai…”

“Hửm?” Cô giật mở mắt, trong đôi mắt long lanh còn vương ánh nước mơ màng.

Chớp mắt mấy cái, gương mặt Châu Văn Thanh liền hiện mắt.

Lục Giai Giai lập tức tỉnh táo, vẫn mang theo chút lười nhác khi ngủ dậy, hỏi:

“Tìm gì?”

Giọng cô khàn, ngữ điệu trầm bổng như đang nũng.

Châu Văn Thanh sững , đó mang vẻ ấm ức:

“Chuyện trưa nay… cô lau giày cho cô thì cô sẽ giúp đổi một công việc nhẹ nhàng hơn!”

“?” Lục Giai Giai mở to mắt, càng tỉnh táo hơn:

“Anh đồng ý ?”

Loading...