Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 455. Phiên Ngoại: Câu Chuyện Của Nam Nữ Chính Ban Đầu 10

Cập nhật lúc: 2025-07-03 08:03:56
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Câm miệng!” Dương Nhược Tình quát lớn, cắt ngang lời chị ta, “Nếu không phải cô quyến rũ A Kiệt thì anh ấy có tự đến chỗ cô không? Cô tưởng tôi không biết cô đang giở trò gì à? Hễ thấy A Kiệt thức đêm tăng ca là cô liền làm đồ ăn khuya đưa đến, dịu dàng săn sóc cái kiểu đó, cô nghĩ tôi không biết trước kia cô đã giở trò gì sao!”

Mặt Dương quả phụ trắng bệch, không còn gì để chối cãi.

Đêm qua tất nhiên không phải là lần đầu tiên.

Gần như mỗi lần Đặng Tường Kiệt “tăng ca”, anh đều qua phòng chị ta nghỉ ngơi, đó là lúc chị ta dịu dàng nhất.

Chị ta cũng rất tham luyến những khoảnh khắc ấy.

Nhưng không ngờ tối qua lại bị phát hiện.

Thật ra chuyện này sớm muộn cũng xảy ra, sao có thể giấu được cả đời?

Sáng hôm ấy Dương Nhược Tình không ăn sáng, bỏ đi thẳng. Đến trưa, Đặng Tường Kiệt về nhà ăn cơm, chỉ có anh và Dương quả phụ ăn cùng nhau.

Đứa bé thì ăn trưa tại trường, đến chiều tối mới đón về.

Dương quả phụ kể lại chuyện buổi sáng cho anh nghe.

Đặng Tường Kiệt hỏi: “Cô ấy có làm gì em không?”

“Không… không có.” Dương quả phụ vội vàng lắc đầu, rồi mím môi nhìn anh, “A Kiệt, sau này chúng ta thật sự không nên như vậy nữa.”

Đặng Tường Kiệt lại không để tâm, chỉ thản nhiên nói: “Cô ấy biết cũng tốt, sớm muộn gì cũng phải biết, chẳng có gì to tát cả.”

A Bình thì đúng là có từ chối, nhưng bản thân anh cũng có nhu cầu.

Nhìn người phụ nữ dịu dàng như vậy, tối qua anh không nhịn được, nên lại ngủ ở phòng chị ta.

“Nhưng mà Nhược Tình sẽ rất buồn.” Dương quả phụ do dự, ngước mắt nhìn anh đầy ngưỡng mộ, “Trong lòng em, một người đàn ông xuất sắc như anh vốn không thể chỉ thuộc về một mình em. Nhưng cô ấy không giống em.”

Đặng Tường Kiệt không nói gì thêm, chỉ ngồi xuống ăn cơm trưa. Nhưng khi đang ăn cá, Dương quả phụ lại đột ngột buồn nôn.

Cảnh tượng đó khiến Đặng Tường Kiệt sửng sốt: “Sao thế?”

Chị ta lắc đầu: “Không sao, chỉ là hôm nay hơi khó chịu thôi.”

Nhưng phản ứng này khiến Đặng Tường Kiệt nghi ngờ, trước đây ăn cá đâu có chuyện gì? Anh không nhịn được hỏi: “Em… có phải là có rồi không?”

Dương quả phụ vội vàng xua tay: “Không phải đâu, chỉ là cơ thể hơi khó chịu chút thôi.”

Thế nhưng Đặng Tường Kiệt lại càng tin rằng rất có thể chị ta đã có thai. Anh liền quyết định: “Ăn đi, ăn xong anh đưa em đi khám.”

Ăn xong, anh đưa cô đến bệnh viện kiểm tra. Kết quả: không mang thai.

Điều đó khiến Đặng Tường Kiệt hơi thất vọng.

Dương quả phụ nhẹ giọng hỏi: “A Kiệt, anh vẫn muốn có thêm con nữa sao?”

“Nếu có, thì cứ sinh. Dù sao cũng không phải nuôi không nổi.” Anh đáp.

Đương nhiên là anh muốn có thêm con rồi, chỉ một đứa sao đủ? Phải biết là Bạch Nguyệt Quý còn sinh cho Chu Dã tới bốn đứa con trai kia mà!

“Chính sách bây giờ chẳng phải không cho phép sao? Em thấy trong thôn quản rất chặt.” Dương quả phụ dè dặt nói.

“Chính sách đó chỉ áp dụng cho cán bộ nhà nước thôi, không ảnh hưởng gì đến anh.” Đặng Tường Kiệt điềm nhiên đáp.

Mặt chị ta ửng đỏ, lí nhí nói: “Nếu anh muốn… em sẽ sinh cho anh. Chỉ là, anh sẽ phải vất vả một chút thôi.”

Nghe vậy, Đặng Tường Kiệt khẽ cười: “Anh thì vất vả gì chứ? Em mới là người cực.”

Khi hai người vừa về đến nhà, liền thấy Dương Nhược Tình đang cho người chuyển đồ đạc đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-455-phien-ngoai-cau-chuyen-cua-nam-nu-chinh-ban-dau-10.html.]

“Em đang làm gì vậy?” Đặng Tường Kiệt không nhịn được hỏi.

Dương Nhược Tình nhìn hai người họ tay trong tay, nói cười thân mật, chỉ cảm thấy trong lòng ghê tởm không chịu nổi.

“Tôi chuyển đến xưởng ở!” Cô dứt khoát nói.

Dương quả phụ vội vàng ngăn lại: “Nhược Tình, cô đừng như vậy…”

“Cô đừng giả bộ nữa!” Dương Nhược Tình cười lạnh, ánh mắt sắc như d.a.o nhìn chằm chằm Dương quả phụ, “Tôi chuyển đi, người vui nhất chắc chắn là cô! Cái bộ mặt giả vờ hiền lành nhân hậu đó, cũng chỉ có thể diễn được trước mặt Đặng Tường Kiệt thôi, trước mặt tôi mà còn diễn nữa thì buồn cười lắm!”

Sắc mặt Đặng Tường Kiệt trầm xuống, “Nếu em đã muốn chuyển đi thì cứ chuyển đi!”

Mắt Dương Nhược Tình đỏ hoe, cô liếc nhìn anh một cái rồi không nói gì nữa, quay đầu bỏ đi với người của mình.

Dương quả phụ hoảng hốt nói: “A Kiệt, mau giữ cô ấy lại đi. Cả xưởng đều cần cô ấy thiết kế trang phục, không thể để xảy ra chuyện gì đâu!”

“Gần đây mới tuyển thêm mấy sinh viên đại học chuyên ngành thiết kế, đều làm rất tốt.” Đặng Tường Kiệt bình thản nói: “Cứ để cô ấy ra ngoài bình tĩnh lại một thời gian.”

Ý của Dương Nhược Tình ban đầu là muốn ép Đặng Tường Kiệt thể hiện rõ lập trường, có cô thì không có Dương quả phụ, có Dương quả phụ thì không có cô.

Kết quả không ngờ được, anh lại chọn đứng về phía Dương quả phụ. Trước việc cô dọn ra khỏi nhà, anh thậm chí chẳng hề quan tâm, điều này khiến cô tổn thương đến mức không kiềm chế nổi nỗi đau trong lòng.

Còn Đặng Tường Kiệt? Tất nhiên là anh không thèm để ý đến cô nữa, bởi vì anh đang bận… cùng Dương quả phụ cố gắng sinh đứa con thứ hai.

Dương quả phụ đúng là rất khéo léo trong chuyện nấu nướng. Sau khi đến sống ở đây, vì nguyên liệu phong phú, cộng thêm việc Đặng Tường Kiệt thường xuyên đưa chị ta và con trai ra ngoài ăn uống, nên mỗi khi ăn được món gì ngon, chị ta sẽ cẩn thận ghi nhớ hương vị. Hôm sau, món đó liền xuất hiện trên bàn ăn ở nhà, mà hương vị không hề kém.

Chính vì thế mà từ lúc Dương quả phụ dọn đến, Đặng Tường Kiệt gần như ngày nào cũng về nhà ăn cơm.

Mà sau khi biết anh không hề ngại việc chị ta sinh thêm cho anh một đứa con nữa, chị ta càng nỗ lực hơn, ngày nào cũng dọn lên bàn đủ loại món ngon bổ dưỡng, còn có các loại canh tẩm bổ.

Thật sự đã bồi bổ cho Đặng Tường Kiệt đến mức cảm thấy mình như hồi trai tráng, sinh lực dồi dào.

Tất nhiên, có sức thì… càng có tinh thần chiến đấu cho “đứa thứ hai”.

Hạt Dẻ Rang Đường

Trong quãng thời gian ngắn ngủi Dương Nhược Tình dọn ra ngoài, Dương quả phụ dường như lột xác hoàn toàn, càng ngày càng có dáng vẻ một người phụ nữ hạnh phúc.

Đặng Tường Kiệt cũng nhận ra một điều mà anh vô cùng hài lòng ở Dương quả phụ: Đó là Dương quả phụ luôn bình tĩnh, luôn dịu dàng. Dù anh có mệt mỏi thế nào ở bên ngoài, khi về nhà, Dương quả phụ luôn khiến anh cảm thấy ấm áp và nhẹ nhõm.

Dương quả phụ cho anh cảm giác được thả lỏng hoàn toàn, được tận hưởng niềm vui của một tổ ấm.

Có lúc anh bất giác nghĩ, chẳng lẽ về nhà Chu Dã cũng giống như vậy sao?

Anh cảm thấy chắc là thế. Một người đàn ông nếu không có hậu phương vững chắc thì chỉ riêng chuyện gia đình thôi cũng đã đủ khiến anh ta mệt mỏi, lấy đâu tinh thần mà phấn đấu ngoài xã hội?

Nhưng mỗi lần anh gặp Chu Dã, đều thấy Chu Dã tràn đầy khí thế, giống hệt như chính anh bây giờ, vì nhà ổn, nên ra ngoài không cần lo nghĩ, về đến nhà là có ngay mâm cơm nóng hổi đợi sẵn.

Chính vì vậy, anh dần dần thật sự… quên mất Dương Nhược Tình.

Còn Dương Nhược Tình thì vẫn luôn chờ đợi anh quay lại tìm mình, lòng càng lúc càng đau.

Cô thật không thể tin nổi, cô lại thua một người như Dương quả phụ ư? Điều này thật sự khiến cô không thể chấp nhận nổi!

Cô không hiểu mình thua ở đâu, là vì cô không đủ xinh đẹp, hay không đủ tài giỏi? Cô cảm thấy không phải.

Nhưng để cô chịu thua như vậy? Không đời nào!

Cô quyết tâm chờ, cứ ở đó mà giằng co với Đặng Tường Kiệt, xem thử rốt cuộc bao giờ anh mới nhớ đến cô!

Kết quả, một chờ… là hơn nửa năm.

Ngay cả Tết Nguyên đán, cô cũng phải lủi thủi ăn Tết trong ký túc xá một mình!

Sau đó, cô nhận ra mình không thể tiếp tục như vậy được nữa. Như thế chẳng phải đúng ý của Dương quả phụ rồi sao? Chẳng phải nhà đã để cô ta yên ổn làm nữ chủ nhân rồi sao?

Thế là, cô quyết định quay về.

Kết quả vừa bước vào nhà, đập vào mắt cô là hình ảnh Dương quả phụ bụng bầu vượt mặt, đang thong thả ngồi ăn táo xem tivi, xung quanh còn có hai người giúp việc đang cung kính hầu hạ.

Loading...