Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 452. Phiên Ngoại: Câu Chuyện Của Nam Nữ Chính Ban Đầu 7

Cập nhật lúc: 2025-07-03 02:56:11
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Đây là con của tôi, đương nhiên tôi sẽ giữ nó lại.”

Câu đầu tiên mà Đặng Tường Kiệt nói với cô chính là câu này.

Nghe vậy, Dương quả phụ vô cùng vui mừng, chị ta không đợi anh nói gì thêm đã lập tức đáp: “A Kiệt, cảm ơn anh. Tôi đi đây, tôi sẽ rời đi ngay, anh yên tâm, tuyệt đối sẽ không quấy rầy đến hai người!”

Nói xong liền quay người muốn đi, nhưng lại bị Đặng Tường Kiệt kéo lại, chỉ một động tác kéo nhẹ, chị ta đã rơi vào vòng tay anh.

Những năm qua Dương quả phụ chăm sóc bản thân khá tốt, đừng nhìn chị ta sống ở vùng quê mà lầm, bởi vì điều kiện cho phép, chị ta thật sự không phải sống cực khổ.

Đặc biệt là chị ta luôn kiên trì dùng nước vo gạo để rửa mặt, làn da trắng mịn hồng hào.

Huống hồ trước kia họ từng có một đoạn ân ái phong lưu, Đặng Tường Kiệt vẫn còn nhớ rất rõ, người phụ nữ này trong lòng anh vẫn mang một dư vị khó quên.

“A Kiệt.” Dương quả phụ không dám phản kháng, chỉ đỏ mặt xấu hổ.

Tim Đặng Tường Kiệt không khỏi rung động, anh hỏi: “Cô định đi đâu? Giữa chốn đô thị rộng lớn thế này, cô không có kỹ năng gì, làm sao mà sống nổi?”

Nghe vậy, Dương quả phụ kiên cường đáp: “Tôi không có kỹ năng gì thì sao? Tôi có thể làm phục vụ, rửa bát, quét dọn, việc gì tôi cũng làm được. Tôi sẽ tự thuê phòng trọ, tôi có thể sống được!”

Nhưng làm sao Đặng Tường Kiệt có thể để người phụ nữ của mình đi làm những công việc đó?

Ừm, Dương quả phụ chính là người phụ nữ của anh, ngay cả con cũng sinh cho anh rồi, sao lại không tính?

“Vậy còn Hồng Nhi thì sao?” Anh nói: “Cô nỡ bỏ Hồng Nhi lại sao? Hồng Nhi cũng không nỡ rời xa cô đâu.”

Mắt Dương quả phụ đỏ hoe, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi, tuy vẫn chưa thể rơi từng giọt rõ ràng như Dương Nhược Tình, nhưng trông vẫn rất có sức lay động lòng người, đây là kỹ năng chị ta học từ Dương Nhược Tình.

“Tôi dĩ nhiên là không nỡ bỏ Hồng Nhi, từ khi sinh ra thằng bé chưa từng rời tôi lấy một ngày. Nhưng dù có không nỡ đến đâu, tôi cũng chỉ có thể rời đi. Nhược Tình sẽ không đồng ý cho tôi ở lại đâu. Tôi hiểu cô ấy, cô ấy luôn coi tôi là chị em tốt, còn tôi lại giấu cô ấy sinh con với anh, tất cả đều là lỗi của tôi, là tôi ích kỷ, là tôi quá yêu anh.” Dương quả phụ vừa lau nước mắt vừa yếu ớt nói.

Đặng Tường Kiệt ôm chị ta vào lòng, thở dài: “Tôi biết những năm qua cô vất vả một mình nuôi con. Nhưng Hồng Nhi thật sự không thể thiếu cô, cô ở lại chăm sóc nó đi, làm chút việc nhà trong nhà là được. Tôi sẽ nói rõ với Nhược Tình.”

Anh đã hơn ba mươi tuổi, ở cái tuổi này, bao nhiêu người bạn cùng lứa con cái đã học cấp hai?

Vậy mà anh lại chưa từng thấy bóng dáng con mình.

Mỗi lần gọi điện về nhà, mẹ anh đều chất vấn rốt cuộc là chuyện gì, có phải còn bị con hồ ly tinh nào mê hoặc hay không?

Anh không dám nói thật, chỉ bảo là vì bận rộn sự nghiệp nên chưa nghĩ tới chuyện đó, điều này khiến mẹ anh tức giận mắng không tiếc lời. Nhưng sau cùng bà cũng đồng ý để anh cưới Dương Nhược Tình.

Chỉ có một điều kiện: phải sinh con càng sớm càng tốt!

Đặng Tường Kiệt cũng muốn vậy, nhưng Dương Nhược Tình lại không thể sinh con. Mà bây giờ Dương quả phụ lại đưa đứa bé đến, đối với anh mà nói, đây chẳng khác gì món quà bất ngờ từ trên trời rơi xuống.

Hóa ra khi anh không biết gì, con trai anh đã lớn đến vậy.

Dương quả phụ lại không muốn ở lại, chị ta thật sự không muốn quấy rầy cuộc sống của họ.

Vì vậy ra đến bên ngoài, chị ta liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Thấy mẹ muốn đi, Đặng Hồng vội chạy tới giữ chặt chị ta: “Mẹ, mẹ định đi đâu vậy?”

“Hồng Nhi ngoan, con ở lại với bố con và mẹ ruột của con, dì Dương mới là mẹ ruột thật sự của con, còn mẹ… mẹ không phải.” Dương quả phụ vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào nói.

Con trai Đặng Hồng cuống đến phát khóc: “Mẹ, mẹ không cần con nữa sao?”

“Mẹ đâu có không cần con.” Dương quả phụ bật khóc, “Nhưng ở nhà bố con, con sẽ có cuộc sống tốt hơn, con…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-452-phien-ngoai-cau-chuyen-cua-nam-nu-chinh-ban-dau-7.html.]

“Con không cần!” Đặng Hồng khóc òa lên, “Con không cần! Con muốn ở với mẹ! Ở làng mình người ta nói rồi, thà theo mẹ ăn xin còn hơn theo bố làm quan. Con muốn mẹ! Con không cần bố! Mẹ đừng bỏ con!”

Dương quả phụ không kìm được nữa, ôm con trai khóc nức nở, con trai cũng khóc, cảnh hai mẹ con ôm nhau khiến Đặng Tường Kiệt cũng xúc động.

Vốn dĩ anh là người sống tình cảm, liền bước đến ôm cả hai mẹ con vào lòng.

“Không ai phải đi hết, đều ở lại đi.” Anh nói.

Dương quả phụ mắt đỏ hoe nhìn anh, “Thật… thật sự được sao?”

“Nhà rộng lắm, chẳng lẽ không chứa nổi hai mẹ con cô?”

Nhà đúng là rất rộng, là một căn nhà riêng biệt có sân, nhiều phòng, một người một phòng cũng đủ.

Dương quả phụ vẫn do dự, “Vậy còn Nhược Tình…”

“Đợi cô ấy về, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy đàng hoàng.”

Dương quả phụ liền giục anh, “Trời cũng không còn sớm, anh mau đi tìm Nhược Tình về đi, một mình cô ấy ở ngoài không an toàn đâu.”

Đặng Tường Kiệt cũng đã ra ngoài tìm một vòng, nhưng không thấy đâu nên lại quay về.

Dương Nhược Tình xưa nay vẫn là người bướng bỉnh như vậy, chẳng biết đã trốn đi đâu, nhưng bạn bè cô ấy rất nhiều, chắc chắn là đến nhà bạn rồi.

Vì thế anh cũng quay về.

Hạt Dẻ Rang Đường

Vừa về đến nhà, anh đã thấy con trai đang xem tivi, trong bếp thì thoang thoảng mùi thức ăn thơm nức mũi.

Khóe mắt Đặng Tường Kiệt bất giác mềm lại.

Trong khoảnh khắc ấy, anh mới thật sự cảm nhận được cái gọi là “gia đình”, có lẽ đây chính là hương vị của một mái nhà, là sự ấm áp của tổ ấm.

“Nhược Tình chưa về à?” Dương quả phụ bưng thức ăn ra, thấy anh về một mình thì liền hỏi.

“Không tìm thấy cô ấy, nhưng cô đừng lo, chắc cô ấy đến nhà bạn nghỉ rồi.” Đặng Tường Kiệt đáp.

Dương quả phụ cũng không nói gì thêm, chỉ bảo: “Đói rồi phải không? Mau ăn cơm đi. Tôi tìm trong tủ đông ở bếp, thấy có mấy món này nên tiện tay làm chút món ăn gia đình, không biết anh có thích không.”

“Mẹ nấu món nào cũng ngon nhất!” Con trai Đặng Hồng lập tức phụ họa.

Cậu bé còn liếc nhìn bố một cái, nhưng không dám nói nhiều. Đặng Tường Kiệt nhìn mâm cơm nóng hổi trên bàn, nét mặt cũng dịu lại.

Thế là cả ba người cùng ngồi xuống ăn cơm.

Tay nghề nấu nướng của Dương quả phụ quả thật rất tốt.

Cá kho thơm lừng, trứng xào thì mềm mịn, món cải thảo xào tóp mỡ cũng rất đậm đà, cuối cùng còn có thêm một bát canh cà chua trứng đơn giản mà ngon miệng.

Tất nhiên nếu so với các món ăn ngoài nhà hàng thì chẳng phải cao lương mỹ vị gì, nhưng lại mang một hương vị gia đình mà hàng quán bên ngoài không thể có được.

Trong tủ lạnh nhà vốn đã có sẵn thịt cá rau củ, nhưng Dương Nhược Tình thường lười nấu nướng, hầu như toàn ăn bên ngoài.

Đặng Tường Kiệt thì biết nấu, nhưng cũng thường thấy phiền, hơn nữa cũng không nấu ra được cái hương vị như thế này.

Vừa ăn, bên cạnh còn có đứa trẻ ríu rít khen cái này ngon cái kia ngon, không khí thật rộn ràng, ấm cúng lạ thường.

Cảnh tượng ấy khiến Đặng Tường Kiệt cũng thấy ngon miệng hơn hẳn.

Bởi vì cảnh tượng trước mắt này, chẳng phải chính là điều mà anh vẫn luôn ao ước hay sao? Cả gia đình ba người ngồi quây quần bên nhau ăn một bữa cơm đạm bạc nhưng đầy đủ ấm áp.

Chỉ là anh không ngờ, người mang đến cho anh cảm giác ấy… lại chính là Dương quả phụ.

Loading...