Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 451. Phiên Ngoại: Câu Chuyện Của Nam Nữ Chính Ban Đầu 6

Cập nhật lúc: 2025-07-03 02:55:16
Lượt xem: 65

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Dương Nhược Tình khóc rồi chạy ra ngoài, Dương quả phụ lập tức hốt hoảng, giục Đặng Tường Kiệt đuổi theo Dương Nhược Tình.

Thế nhưng Đặng Tường Kiệt lại không đi, chỉ lạnh nhạt nói một câu:

“Cứ để cô ấy yên tĩnh lại một chút cũng tốt.”

Nói xong, anh quay sang nhìn chị ta, rồi lại nhìn đứa con trai mà mình chưa từng gặp mặt.

Anh biết rất rõ, đứa trẻ này chắc chắn là con của mình, không thể sai được, bởi vì lúc nhỏ anh cũng có gương mặt y như vậy.

Chỉ là, hồi đó nhà nghèo nên anh trông gầy gò, đen nhẻm. Giờ đây, xã hội đã phát triển, đứa trẻ ấy lớn lên cũng chẳng khấm khá hơn bao nhiêu, có thể thấy hoàn cảnh sống cũng chẳng dễ dàng gì.

Đứa bé có phần sợ anh, len lén nhìn anh một cái rồi lập tức cúi đầu.

Đặng Tường Kiệt bước đến đưa cho nó ít bánh kẹo, bảo nó ngồi xuống ghế sô-pha ăn, rồi bật tivi cho nó xem hoạt hình. Sau đó, anh kéo Dương quả phụ vào trong phòng, hỏi thẳng:

“Chuyện này là sao? Sao cô lại có thể sinh con được?”

Quả thật, năm đó anh có một lần không kiềm chế được, làm chuyện ấy với chị ta. Anh cũng không hiểu vì sao, chỉ là bỗng dưng mềm lòng, rồi để mọi thứ diễn ra như vậy.

Tuy anh có chút thương cảm, nhưng thành thật mà nói, chưa bao giờ anh nghĩ sẽ có tương lai với chị ta.

Càng không thể ngờ… chị ta lại sinh cho anh một đứa con.

Trong mắt anh, đó chỉ là một mối tình chớp nhoáng. Xong rồi thì thôi, sau này trong suốt quãng thời gian dài, anh chưa từng nghĩ lại chuyện đó.

Vậy mà giờ đây lại là một cú sốc lớn.

Mắt Dương quả phụ đỏ hoe, nghẹn ngào nói:

“Tôi biết… tôi sai rồi. Là lỗi của tôi… tôi thật sự định giấu anh cả đời, để anh không bao giờ biết đến sự tồn tại của Hồng Nhi. Tôi từng nghĩ mình có thể tự nuôi được con, nhưng lần này… thật sự là bất lực. Nhà tôi có hai con lợn, đều to gần xuất chuồng, vậy mà bị người ta bỏ thuốc độc c.h.ế.t sạch. Cả đàn gà cũng bị hại, chỉ sau một đêm, c.h.ế.t hết không còn con nào. Tôi còn không biết mình đã đắc tội với ai nữa… Hồng Nhi thì khóc suốt, vừa ôm tôi vừa nói: ‘Mẹ ơi, con sợ.’ Mà không chỉ con sợ… tôi cũng sợ. Sợ sống không nổi. Vì toàn bộ kế sinh nhai trong nhà đều nhờ vào mấy con lợn, mấy con gà đó. Vậy mà giờ… tất cả bị đầu độc, rõ ràng là có người muốn dồn mẹ con tôi vào chỗ chết.”

Chị ta nức nở, cố nén nước mắt:

“Tôi nghĩ mãi… sau cùng mới đoán ra chắc là cái tên mà bà mối từng muốn giới thiệu cho tôi. Hắn ta ra tù chưa bao lâu, bà mối lại muốn gán ghép tôi với hắn. Nhưng tôi còn có con, sao tôi có thể lấy một người như thế? Tôi thẳng thừng từ chối. Không ngờ chưa được bao lâu… lại xảy ra chuyện này. Hắn biết tôi xem Hồng Nhi là mạng sống, tôi sợ hắn làm hại con, nên cuối cùng chỉ còn cách dắt con rời khỏi quê.”

Nói đến đây, chị ta đã khóc không thành tiếng:

“Tôi biết mình không có bản lĩnh. Một thân một mình thì sao cũng được, làm gì cũng nuôi nổi bản thân. Nhưng con tôi… không thể để nó khổ như tôi. A Kiệt… Tôi biết mình là người thế nào, thân phận ra sao, tôi không dám mơ tưởng gì cả. Tôi chỉ cầu xin anh một chuyện. Giữ lại Hồng Nhi được không? Tôi có thể đi, đi làm giúp việc, rửa chén, quét dọn… gì cũng được. Nhưng con thì không thể để nó thất học nữa. Nó đã chín tuổi rồi, tôi đã lỡ mất nhiều năm học hành của nó. Bao năm qua, nó bị bạn bè trêu chọc là không có cha. Tối về, nó cứ ôm tôi mà khóc hỏi: ‘Mẹ ơi, con có bố không?’ Tôi không dám trả lời. Lần này tôi nói sẽ đưa nó đi tìm bố, nó mừng suốt dọc đường. Nó bảo: ‘Con sắp có bố rồi!’”

Chị ta bật khóc như mưa, vừa đau lòng vừa tủi thân.

Đặng Tường Kiệt nhìn người phụ nữ đang sụp xuống trước mặt mình, trái tim rối bời.

Thật sự là chị ta đã giấu quá kỹ.

Nếu không vì chuyện xảy ra lần này, sợ rằng chị ta sẽ giấu chuyện đứa con này đến hết đời.

Nhìn cách chị ta chăm con, anh biết chị ta đã cố gắng hết sức để dành những gì tốt nhất cho đứa bé.

Quần áo con mặc đều là hàng đẹp, đôi giày dưới chân cũng chẳng hề rẻ tiền.

Thế nhưng… chị ta thì mặc đồ cũ kỹ, mộc mạc đến mức không thể giản dị hơn.

Người phụ nữ này… tình cảm dành cho anh, anh hiểu rõ.

Chỉ là anh quá bất ngờ.

Anh nhẹ nhàng đỡ chị ta dậy, nói:

“Tôi… không trách cô. Chỉ là tôi thắc mắc… sao cô có thể có thai được?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-451-phien-ngoai-cau-chuyen-cua-nam-nu-chinh-ban-dau-6.html.]

Dương quả phụ lau nước mắt, cười khổ:

“Tôi biết… chuyện tôi làm, chẳng đáng để ai nể. Nhưng năm đó, ở cái thời buổi đó, một người phụ nữ yếu ớt như tôi, thật sự không thể làm được những công việc nặng nhọc. Mà thôi, nói gì cũng như ngụy biện cả. Nhưng tôi xin thề, từ đầu đến cuối, tôi chưa từng để ai làm tổn hại thân thể mình. Tôi luôn ép họ phải dùng biện pháp tránh thai. Tôi sợ bệnh, sợ cơ thể bị huỷ hoại. Chính vì vậy mà suốt những năm đó, tôi chưa từng có thai. Ai cũng nghĩ tôi không thể sinh, nhưng thật ra là vì… tôi biết tự bảo vệ mình.”

Chị ta nghẹn lời, nhưng ánh mắt thì kiên định và chân thành.

Thời đại đó, làm cái nghề đó, ai lỡ lộ ra thì không chỉ bị khinh thường mà còn nguy hiểm đến tính mạng.

Chị ta hiểu điều đó, nên dù sống thế nào cũng không cho phép bản thân bị làm nhục.

Chuyện này không thể để lộ!

Một khi mở miệng ra, về sau sẽ khó mà thu dọn hậu quả.

Cuối cùng, thấy chị ta thể hiện rõ thái độ không chịu, đối phương mới chịu từ bỏ. Nhưng cũng vì thế mà chuyển sang gây khó dễ cho chị ta bằng những cách khác.

Dù sao thì… những chuyện đó đã là quá khứ, chị ta cũng không muốn nhắc lại nữa.

Nghe xong lời giải thích của chị ta, Đặng Tường Kiệt mới dần hiểu ra, nhưng sắc mặt vẫn nghiêm lại, chau mày hỏi:

“Thế tại sao khi đó cô không bảo tôi dùng biện pháp?”

Dương quả phụ mặt đỏ bừng, cúi đầu, giọng lí nhí nhưng đầy kiên định:

“Tôi… đương nhiên không muốn anh dùng rồi. Tôi chỉ muốn trao trọn vẹn cho anh… Những người đàn ông khác không được hưởng cái gì, thì anh có thể. Anh muốn như thế nào cũng được…”

Chị ta nói đến đây, mặt đỏ ửng như lửa cháy, rồi lẩm bẩm bổ sung:

“Mà tôi cũng đâu ngờ anh lại… lợi hại như vậy, chỉ trong mấy hôm mà đã làm tôi có thai…”

Lời tuy thô nhưng thật, lại khiến Đặng Tường Kiệt khẽ nở nụ cười, ánh mắt dịu lại.

Phải rồi, năm đó đúng là đêm giao thừa chị ta đến tìm anh, rồi ở lại đến tận mùng bảy.

Tính ra cũng chỉ bảy, tám ngày, nhưng bảy, tám ngày ấy, thật sự là khoảng thời gian hiếm hoi anh buông thả bản thân, không kìm nén gì cả.

Hạt Dẻ Rang Đường

Anh không ngờ rằng chỉ như thế mà thật sự khiến chị ta mang thai.

Mà chuyện này… cũng coi như là một minh chứng cho “năng lực đàn ông” của anh.

Bởi bao năm nay, anh sống bên Dương Nhược Tình mà chẳng có nổi một đứa con, thậm chí từng hoài nghi liệu mình có vấn đề gì không, còn nghĩ đến chuyện đi khám.

Dương quả phụ chậm rãi nói tiếp, giọng nghèn nghẹn:

“Lúc biết mình mang thai, tôi… thật sự rất bất ngờ, nhưng cũng rất hoảng sợ. Thậm chí tôi từng nghĩ đến chuyện phá thai…”

Nói đến đây, cô thấy gương mặt Đặng Tường Kiệt sa sầm.

Chị ta vội vàng giải thích:

“Không phải tôi không muốn sinh con cho anh. Tôi chỉ sợ… mình không nuôi nổi con, sợ sinh ra rồi nó bị người khác khinh thường, bị những đứa trẻ khác bắt nạt… Nhưng rồi, cuối cùng, tôi vẫn không nỡ. Tôi biết… tôi đã ích kỷ, nhưng tôi vẫn quyết định sinh ra Hồng Nhi.”

Lúc này, Dương Dương thấy gương mặt Đặng Tường Kiệt dần dịu lại.

Chị ta tiếp tục, nước mắt rơi lặng lẽ:

“A Kiệt… Anh không biết đâu, cái ngày tôi sinh Hồng Nhi, tôi cảm thấy… cả thế giới như rực sáng lên. Một sinh linh bé xíu, đỏ hỏn, yếu ớt nằm trên n.g.ự.c tôi… Tôi chưa từng cảm thấy mình hạnh phúc đến như vậy.”

“Rồi khi nó lớn dần lên… càng ngày càng giống anh… Tôi lại càng cảm thấy mình may mắn vì năm đó không ngu dại bỏ đứa bé đi. Tôi thề, tôi sẽ nuôi nó khôn lớn, cho nó học hành tử tế, để mai này nó cũng được như anh, đỗ đại học, đổi đời.”

Chị ta ngẩng đầu, cười chua chát, nụ cười mang theo cả những năm tháng tủi nhục và hy sinh:

“Nhưng tôi không ngờ, cuối cùng lại xảy ra biến cố như vậy…”

Loading...