Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 449. Phiên Ngoại: Câu Chuyện Của Nam Nữ Chính Ban Đầu 4
Cập nhật lúc: 2025-07-01 18:07:31
Lượt xem: 70
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đối mặt với chất vấn của Đặng Tường Kiệt, Dương Nhược Tình vừa khóc vừa nói không có.
Cô nức nở kể rằng năm đó Giang Tân rất muốn có một đứa con với cô, nhưng thử mãi vẫn không có. Chính vì thế mà anh ta mới đưa cô đi kiểm tra sức khỏe, từ đó mới phát hiện ra: việc phá thai năm xưa đã khiến cơ thể cô tổn thương nghiêm trọng đến mức không còn khả năng sinh con nữa.
Đặng Tường Kiệt không thể chấp nhận được, đẩy cửa xông ra ngoài.
Dương Nhược Tình đau đớn tột cùng, điều mà cô lo sợ nhất cuối cùng vẫn xảy ra: Không một người đàn ông nào có thể dễ dàng chấp nhận người phụ nữ bên cạnh mình không thể sinh con.
Cho dù người đó là Đặng Tường Kiệt đi chăng nữa.
Quả thật, anh không thể chấp nhận được.
Anh vốn rất thích trẻ con. Khi còn ở quê, anh đã từng muốn có con với cô. Nếu khi ấy họ thật sự sinh con, thì bây giờ đứa trẻ ấy chắc cũng lớn lắm rồi.
Hồi còn học đại học, thỉnh thoảng anh bắt gặp Đổng Kiến đưa cậu bé Chu Triệt đến trường. Anh chẳng nói ra miệng, nhưng trong lòng thì ghen tỵ đến đỏ mắt.
Đó chính là con của Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã, giờ đã lớn thế kia, đã là một thiếu niên rồi.
Hơn nữa, Bạch Nguyệt Quý đâu chỉ sinh một đứa cho Chu Dã? Cô ấy sinh hẳn bốn đứa con trai cho tên đàn ông thô lỗ ấy!
Ghen tỵ, thật sự là ghen tỵ đến cực độ.
Nhưng anh sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó.
Dẫu vậy, giữa đêm khuya thanh vắng, anh vẫn hay mơ màng nghĩ rằng: Nếu năm đó anh chấp nhận tình cảm của Bạch Nguyệt Quý, liệu người có được hạnh phúc như bây giờ có phải là mình không?
Nếu không có Bạch Nguyệt Quý, cái tên đàn ông Chu Dã quanh năm lấm lem bùn đất đó lấy đâu ra cuộc đời hoàn mỹ như bây giờ?
Chu Dã chỉ là một nông dân ngoài đồng ruộng thôi!
Chính là vì Bạch Nguyệt Quý đỗ đại học, dẫn theo Chu Dã bước ra khỏi làng quê, nên mới có cơ hội đổi đời.
Nhưng tạm gác những điều ấy sang một bên.
Vấn đề trước mắt anh là: Dương Nhược Tình không thể sinh con.
Vậy phải làm sao? Anh phải làm sao?
Anh thật sự rất yêu trẻ con. Giờ tuổi cũng không còn trẻ nữa, trong lòng càng mong có một đứa, dù trai hay gái cũng được, chỉ cần là con của mình.
Nhưng giờ thì sao? Cô ấy lại không thể sinh!
Anh chưa bao giờ tưởng tượng được rằng, người phụ nữ của mình lại mất đi thiên chức làm mẹ, đến một đứa con cũng không thể có.
Vậy còn gọi là phụ nữ gì nữa?
Anh không thể chấp nhận. Thật sự không thể.
Dương Nhược Tình cũng hiểu nỗi khổ của anh. Cô thậm chí đã nghĩ rằng, nếu anh muốn ly hôn, cô sẽ đồng ý.
Nhưng cuối cùng, người đàn ông ấy vẫn không hề nhắc đến chuyện đó.
Sau này, vì không tin cô thật sự vô sinh, anh dẫn cô đi gặp đủ các thầy thuốc Đông y giỏi để điều trị, giống hệt những gì Giang Tân từng làm.
Lúc trước khi uống thuốc với Giang Tân, cô từng đau đớn khổ sở muốn chết. Nhưng lần này, bên cạnh cô là Đặng Tường Kiệt, cô uống thuốc hoàn toàn tự nguyện, cam tâm tình nguyện.
Cô muốn có một đứa con với anh.
Cô nhất định phải sinh cho anh một đứa con thuộc về hai người.
Cô không tin số phận của mình lại khắc nghiệt như vậy.
Chỉ là kết quả thật sự khiến người ta tuyệt vọng.
Cô cố gắng rèn luyện thể chất, uống thuốc điều trị, làm mọi cách, nhưng vẫn không có dấu hiệu gì.
Và rồi, một cú sốc còn lớn hơn nữa ập tới.
Nếu như việc không thể mang thai khiến cô hổ thẹn và tự trách mình, thì chuyện sau đây thật sự khiến cô c.h.ế.t đứng.
Một hôm, Dương quả phụ bất ngờ dắt theo một đứa trẻ, xuất hiện trước mặt hai người họ.
Chị ta nói thẳng:
“Tôi và con trai không phải đến để phá hoại cuộc sống của hai người, mà là đến để gia nhập vào gia đình này.”
Dương Nhược Tình lúc ấy, cảm xúc như sét đánh ngang tai cũng không đủ để hình dung.
Cô nhìn chằm chằm vào đứa trẻ gầy yếu đứng bên cạnh Dương quả phụ, muốn phủ nhận nó không phải con của Đặng Tường Kiệt, nhưng không thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-449-phien-ngoai-cau-chuyen-cua-nam-nu-chinh-ban-dau-4.html.]
Đứa bé đó, dù nhỏ con vì thiếu dinh dưỡng, nhưng gương mặt ấy, ngũ quan ấy, quả thực giống Đặng Tường Kiệt đến bảy tám phần.
Chỉ cần liếc mắt qua, cũng biết ngay: đó chắc chắn là con ruột của anh ta. Dù ai đến cũng không thể phủ nhận được sự thật đó.
Cả người Dương Nhược Tình cứng đờ.
Cô thất thần hỏi:
“Thằng bé… bao nhiêu tuổi rồi? Cô sinh nó khi nào?”
Năm đó là năm 1987, khi Dương quả phụ dắt con đến tìm hai người.
Còn đứa bé ấy, là sinh vào năm 1978.
Năm 1987 thì đã 9 tuổi rồi.
Chỉ là vì hoàn cảnh quá nghèo khổ nên mới trông nhỏ bé, ốm yếu như vậy.
Đứa trẻ đó chính là kết quả của cái đêm giao thừa năm khôi phục kỳ thi đại học, khi Dương Nhược Tình trao thân cho Đặng Tường Kiệt, và anh ta làm cô mang thai.
Thật ra việc có đứa bé này, đối với Dương quả phụ, không phải là chuyện quá bất ngờ.
Đừng nhìn chị ta là người làm cái nghề mờ ám, nhưng chị ta rất sợ dính bệnh, nên từ đầu đã cẩn thận sử dụng đầy đủ các biện pháp tránh thai.
Những gã đàn ông tìm đến chị ta phần lớn chẳng ai muốn dùng biện pháp gì, ai cũng muốn “vào thẳng”. Nhưng Dương quả phụ thì rất nguyên tắc, nhất định không cho.
Đùa gì chứ, nếu chẳng may dính phải bệnh gì đó, tiền kiếm được cũng chẳng đủ mà đi mua thuốc!
Tất nhiên, cũng có vài gã gian xảo, ví như Vương Nhị Anh, mấy tên đó lúc đang làm thì âm thầm tháo bao ra, miệng thì lải nhải:
“Anh chưa từng cưới vợ, chưa từng thử cảm giác trực tiếp mà…”
Nhưng Dương quả phụ lập tức phát hiện, ép phải đeo lại, không đeo thì khỏi làm!
Ai cũng như nhau, không ngoại lệ.
Sau này, dù chị ta ở với Vương Nhị Anh hay Trương Ma Tử, tuy bề ngoài gọi là sống tử tế, nhưng cả hai gã đều không có tiền đồ. Trước khi họ có thể “nở mặt nở mày”, chị ta cũng không dám sinh con cho họ, sinh rồi thì lấy gì nuôi?
Đến thân chị ta còn phải dựa vào cái nghề kia để sống, cái lũ đàn ông đó chẳng khác gì rùa rụt cổ!
Thế nhưng trong mắt người đời, chị ta là hạng đàn bà hư hỏng, phóng túng, sớm đã không thể sinh nở được nữa.
Nhưng người ta quên mất, khi đó chị ta chỉ mới ngoài hai mươi tuổi!
Chỉ là tuổi trẻ đã phải thủ tiết, làm góa phụ mà thôi. Chị ta chẳng qua chỉ là không muốn tổn hại đến thân thể của mình, không muốn vì mấy gã đàn ông tầm thường mà sinh con mà thôi.
Chỉ là khi gặp được người đàn ông mình thật sự yêu, chị ta không còn tính toán nữa.
Chị ta từng có lần nhìn trộm Đặng Tường Kiệt tắm dưới sông. Chỉ một lần nhìn thôi… cũng đủ khiến chị ta không thể nào quên được.
Trong đầu chị ta khi đó chỉ có một ý nghĩ:
“Nếu người đàn ông như thế này là của mình thì tốt biết mấy?”
Sau đó chị ta cố ý tiếp cận, tìm cơ hội gợi tình, nhưng đều thất bại.
Càng không được thì càng khiến chị ta mê muội.
Vì chị ta mê loại đàn ông như Đặng Tường Kiệt.
Về sau, cũng vì có Dương Nhược Tình làm cầu nối, chị ta mới có thể có lý do tiếp xúc với anh. Và sau đó, chị ta từng bước từng bước tiến tới.
Nhưng bước ngoặt thực sự, chính là cái lần Đặng Tường Kiệt và Dương Nhược Tình cãi nhau kịch liệt, cũng là khi suýt nữa Dương Nhược Tình bị Trần Tùng Cường xâm hại, còn bị anh ta nhìn thấy nốt ruồi trên ngực.
Hai người xảy ra mâu thuẫn nghiêm trọng.
Dương quả phụ tỏ ý tốt, nói là muốn khuyên giải giúp. Nhưng đến khi vào nhà anh, chị ta… cởi sạch không còn một mảnh, đem toàn bộ thân thể mình phơi bày trước mắt anh.
Nhưng chị ta biết rõ tính khí của người đàn ông này, chị ta đã quan sát suốt mấy năm, nên hiểu rõ Đặng Tường Kiệt không phải kiểu người dễ bị sắc đẹp làm cho d.a.o động. Quả nhiên, anh không hề có phản ứng gì.
Chị ta chỉ có thể chờ đợi, chờ một cơ hội khác.
Rồi kỳ thi đại học đến, Dương Nhược Tình quay về thành phố. Dương quả phụ thấy vậy còn tưởng cơ hội của mình đến rồi, trong lòng khấp khởi mong chờ.
Nào ngờ nghe tin anh cũng quay về thành phố. Lúc ấy, chị ta thật sự cảm thấy trái tim mình như tan vỡ.
Hạt Dẻ Rang Đường
Không ngờ mọi chuyện lại xoay chuyển. Cuối năm, anh quay về làng.
Lần này, Dương quả phụ thật sự không thể kìm chế được ngọn lửa trong lòng nữa, chị ta đích thân đến tận cửa.