Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 444. Phiên Ngoại Ngô Nhị Gia

Cập nhật lúc: 2025-06-29 08:05:11
Lượt xem: 155

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cả đời của Ngô Nhị gia thực sự có thể gọi là rực rỡ huy hoàng.

Chỉ là, đời người chẳng ai hoàn hảo cả. Vì nghề nghiệp buôn bán của gia tộc nên nhà họ Ngô xưa nay vốn đã hiếm người, đến đời anh thì dù nghĩ đủ mọi cách cũng chẳng thể có được một đứa con ruột.

Những người phụ nữ quanh anh cũng đã thử đủ mọi bài thuốc, với hy vọng có thể “mẹ quý nhờ con”, nhưng cuối cùng vẫn không thành.

Mãi cho đến một ngày nọ ở phố đồ cổ, anh nhìn thấy một đứa trẻ.

Đứa nhỏ dắt theo một con chó, một người một chó cùng nhau chọn đồ cổ. Anh thấy thú vị nên bắt chuyện.

Không ngờ đứa nhỏ này không chỉ chững chạc mà lời ăn tiếng nói chẳng khác gì người lớn.

Dù còn nhỏ nên chưa hiểu biết sâu rộng, nhưng toàn thân toát lên sự linh hoạt, khôn ngoan mà khó giấu được.

Gần như chỉ cần nhìn một cái, anh đã thích thằng bé rồi.

Lòng nghĩ thầm: “Giá như đây là con mình thì tốt biết bao!”

Thế là anh bắt đầu nảy sinh ý định nhận thằng bé làm con nuôi.

Quá trình nhận con nuôi không hề dễ dàng, vì mẹ đứa nhỏ không đồng ý.

Cô ấy không muốn con trai mình dính dáng gì tới những người như anh.

Nhưng Ngô Nhị gia không trách móc, anh cảm thấy, làm mẹ mà lo lắng như vậy mới là điều bình thường, nhất là khi gia cảnh của họ vốn đã không đồng, chẳng cần phải đi nhận quan hệ kiểu này.

Cuối cùng, anh vẫn thành công.

Vì bố ruột của thằng bé đang làm ăn ở miền Nam, chỉ cần một cuộc điện thoại, anh đã nhờ người tìm hiểu được mọi chuyện.

Thậm chí anh còn không tiếc tặng một con cóc vàng để nhờ người giúp đỡ, âm thầm dọn đường.

Bố ruột của thằng bé cũng không phải người tầm thường, không cần ai nhắc, chỉ cần nhìn cục diện là đã biết ai đang đứng sau giúp mình.

Vì thế sau đó mới thuyết phục được vợ đồng ý nhận Ngô Nhị gia làm bố nuôi cho con trai.

Ban đầu Ngô Nhị gia cũng chỉ định nhận thằng bé làm con nuôi thôi, không tính toán chuyện qua lại gì với nhà họ Chu.

Nhưng sau khi biết nhà họ Chu có đến hai cặp sinh đôi đều là con trai, anh cảm thấy nhà này thật sự quá may mắn, phúc khí tràn đầy.

Sau khi Chu Dã từ miền Nam trở về, đến trò chuyện với anh, anh liền thay đổi suy nghĩ, bắt đầu qua lại thân thiết hơn với nhà họ Chu.

Nếu có mua nhiều hải sản hay gì đó, anh đều cho người mang sang bên đó biếu.

Còn như vải thiều, nhãn lồng thì khỏi nói, năm nào cũng có phần.

Cũng nhờ mối quan hệ thân tình đó, từ sau khi nhận con nuôi, bữa cơm đêm giao thừa mỗi năm đều vô cùng náo nhiệt, đều là cùng ăn với nhà họ Chu cả.

Tất nhiên, đó chỉ là chuyện nhỏ.

Chuyện anh không nói với nhà họ Chu là: anh luôn âm thầm cử người bảo vệ gia đình này.

Mãi đến khi con trai thứ hai của nhà họ Chu — Chu Diệp — lên mười lăm tuổi thì người được ông phái đi mới bị cậu bé phát hiện.

Thằng bé này đúng là mầm non tốt để đi lính — lanh lợi, sắc bén không tưởng.

Lúc đó, Chu Diệp tưởng có người theo dõi nhà mình nên ra tay trước.

Người của Ngô Nhị gia là cao thủ, một mình có thể đánh bại cả nhóm.

Thế mà khi đấu tay đôi với Chu Diệp lại hoàn toàn không chiếm được chút lợi thế nào.

Lúc ấy Chu Diệp mới chỉ mười lăm tuổi, cao hơn một mét tám, chưa được huấn luyện bài bản gì.

Chỉ là được một đặc công xuất ngũ dạy dỗ, ban đầu học ở lớp võ thuật, về sau thì bái sư học nghệ.

Ông thầy đặc công đó cũng rất thương Chu Diệp, dốc hết toàn bộ bản lĩnh cả đời truyền lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-444-phien-ngoai-ngo-nhi-gia.html.]

Cả đời này Ngô Nhị gia chưa từng ghen tị ai, nhưng sau đó, ông thật sự ghen tị với Chu Dã.

Bốn đứa con trai của Chu Dã, đứa nào cũng xuất sắc như rồng như phượng:

Lão Đại học theo bố nuôi, mang khí chất chính trực, bước vào con đường chính trị, nhờ thông minh cộng với thời thế tốt, chưa tới ba mươi đã là thị trưởng một thành phố, người thăng chức nhanh nhất trong lịch sử.

Lão Nhị đi lính, được sư phụ tiến cử, vào một đơn vị đặc nhiệm bí mật mà cả Ngô Nhị gia cũng không dò ra được, khi ấy mới hai mươi hai tuổi.

Lão Tứ từ nhỏ đã biết lấy lòng người, gương mặt giống mẹ nhưng tính cách y hệt bố. Hồi tiểu học đã có bạn gái rồi.

Sau đó bước vào giới giải trí, nơi người khác chật vật, thì cậu ta lại như cá gặp nước.

Còn Lão Tam, chính là con nuôi của ông.

Đây là người do chính tay Ngô Nhị gia đào tạo, từng bước từng bước dìu dắt.

Người ngoài đều nói cậu trò giỏi hơn thầy, mà Ngô Nhị gia cũng cảm thấy đúng là như vậy.

Tuy cả đời không có lấy một đứa con ruột, nhưng đối với ông, điều đó thật sự chẳng phải chuyện gì to tát.

Bởi vì con nuôi cũng là con trai, mà cho dù có là con ruột đi nữa, chưa chắc đã khiến ông hài lòng như thằng con nuôi này.

Từ năm mười sáu tuổi, con nuôi của ông đã gánh vác cả gia nghiệp nhà họ Ngô.

Đúng vậy, chỉ mới mười sáu tuổi thôi, trong khi bản thân ông khi xưa cũng phải đến mười tám tuổi mới miễn cưỡng tiếp quản được sản nghiệp gia đình, vậy mà thằng nhỏ đã tiếp nhận mọi thứ không chút áp lực.

Không chỉ có vậy, nó còn tự học kinh tế học, xã hội học, lấy hết các bằng cấp liên quan, là một nhân tài chất lượng cao đúng nghĩa.

Chính vì quá giỏi giang, nên sau khi nó tròn mười tám tuổi, Ngô Nhị gia bắt đầu lui về làm “ông chủ buông rèm nhiếp chính”.

Hạt Dẻ Rang Đường

Ông tận mắt chứng kiến thằng con nuôi mới mười tám tuổi ấy đã “rửa trắng” những sản nghiệp không thể công khai trong tay ông như thế nào.

Làm nghề của bọn họ, dù có hợp pháp thế nào thì cũng không thể tránh khỏi việc có vài mối làm ăn mờ ám.

Đó là chuyện không thể tránh.

Thế nhưng con nuôi của ông lại làm được.

Không chỉ rửa sạch toàn bộ những thứ không thể công khai đó, mà còn lập ra quỹ từ thiện, dùng danh nghĩa nhà họ Ngô để quyên một khoản tiền lớn giúp đỡ xã hội.

Việc này thực sự khiến Ngô Nhị gia vô cùng bất ngờ, nhưng cũng vô cùng hài lòng.

Không chỉ có ông hài lòng, mà cả những ông bạn già của ông cũng không khỏi trầm trồ.

Có người còn hỏi ông: “Ông có từng nghĩ đến chuyện nhận đứa nhỏ nhà họ Chu này làm con nuôi chính thức không?”

Dù gì thì nhà họ Chu cũng có đến bốn đứa con trai, cho ông một đứa cũng chẳng thiệt thòi gì cả.

Thật ra, Ngô Nhị gia cũng từng nghĩ đến chuyện đó.

Chỉ là sau cùng ông vẫn tự phủ định, vì phía nhà họ Chu chắc chắn sẽ không đồng ý.

Và bản thân con nuôi, dù hiếu thuận đến đâu, e rằng cũng không chịu.

Từ đầu tới cuối, đứa nhỏ này thậm chí còn chưa từng có ý định thừa kế sản nghiệp nhà họ Ngô.

Về điểm này, ông thật sự có chút phiền lòng.

Gia sản nhà họ Ngô to lớn như vậy, đổi lại là người khác, thể nào cũng đỏ mắt vì ganh tị, tranh nhau nịnh bợ anh để được kế thừa.

Thế nhưng thằng ba này từ nhỏ đã không hề quan tâm đến chuyện đó.

Mà vận khí của nó đúng là nghịch thiên thật.

Lúc còn nhỏ được ông dẫn ra ngoài chơi, nó xuống sông bơi rồi… mò được một viên đá quý to bằng nắm tay từ dưới nước.

Không chỉ một viên, mà là mấy viên liền!

Nó chọn viên lớn nhất đem về tặng mẹ, mấy viên còn lại thì tặng cho ông. Nghĩ vận may của Lão Tam chỉ đến thế thôi ư?

 

Loading...