Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 442. Phiên Ngoại Mợ Và Cậu Cố 1

Cập nhật lúc: 2025-06-29 07:40:46
Lượt xem: 97

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mợ có rất nhiều cái tên.

Lúc đầu, mợ tên là Chi Nhi, sau đó vì gia cảnh quá nghèo, mợ bị người trong nhà bán cho bọn buôn người.

Khi bị bán đi, mợ còn rất nhỏ. Sau nhiều lần bị trao tay, cuối cùng bị bán vào nhà địa chủ làm đầy tớ.

Nhà địa chủ đổi tên mợ thành Lưu Nhi, để phục vụ bên cạnh phu nhân.

Phu nhân nhà đó sinh liền hai cô con gái, rất muốn có con trai.

Cái tên “Lưu Nhi” – ý nghĩa cũng không cần nói, ai cũng hiểu.

Nhưng đứa con thứ ba vẫn là con gái, thế là phu nhân lại đổi tên bà thành Thạch Lựu – mong cầu “đa tử đa phúc”.

Kết quả, đứa con thứ tư còn chưa mang thai được thì bên ngoài, ông địa chủ đã có con trai với một người phụ nữ khác.

Lúc này, Mợ bỗng trở thành “bao cát” trút giận, bị đánh một trận thừa sống thiếu chết, rồi nhốt vào nhà kho.

Từ đó trở đi, mợ bị bắt làm những việc nặng nhọc nhất, như giặt giũ, cọ nhà xí…

Cuộc sống đó chẳng khác nào lúc còn nằm trong tay bọn buôn người, khổ đến mức không thốt nên lời.

Có khi cả ngày chỉ được ăn một mẩu bánh bắp khô, phải pha nước mới nuốt trôi.

May mà sau này giải phóng, mợ mới được tự do.

Nhưng có thân phận tự do rồi cũng chẳng biết đi đâu, mợ đã không còn nhớ nhà ở đâu nữa, chẳng thể quay về.

Thế là mợ đi lang thang theo đoàn người dạt đây đó. Sau này, trong một lần tình cờ, mợ gặp Cố Thanh (tên thật của Cậu Cố).

Cố Thanh thấy mợ đáng thương, bèn đưa cho mợ nửa cái bánh, rồi không quay đầu lại, cứ thế rời đi.

Mợ cầm bánh do dự một chút, rồi đi theo Cố Thanh.

Và một khi đã theo, là theo cả đời.

Bảo Cố Thanh có bản lĩnh lớn không? Nói thật là không có.

Nhưng mợ chưa từng chê bai Cố Thanh điều gì.

Vì dù Cố Thanh không có bản lĩnh, nhưng Cố Thanh thương mợ.

Cả đời này mợ đã chịu quá nhiều khổ cực, chỉ cần có chút ấm áp, chút ngọt ngào, mợ đều sẽ quý trọng vô cùng.

Chỉ cần có gì ăn, Cố Thanh sẽ luôn nhường phần ngon cho mợ. Đúng vậy, Cố Thanh dù có nhịn, cũng sẽ dành phần ăn cho mợ.

Lúc mẹ chồng còn sống, từng mắng anh ấy là “đồ vô dụng”, coi “cô vợ nhặt được” như bảo vật!

Nhưng Cố Thanh chẳng buồn quan tâm, chỉ biết che chở cho mợ, nên dù Cố Thanh không giỏi giang gì, mợ vẫn thấy mình lấy đúng người.

Vì mợ tự biết bản thân cũng chẳng phải người xuất sắc gì.

Người xuất sắc thật sự, là cô em chồng Tiểu Vân.

Tiểu Vân lấy được một người tên là Chu Tuấn Sinh, thật đấy, so với Chu Tuấn Sinh, mấy cậu công tử nhà địa chủ hồi xưa đều hóa thành rác rưởi.

Hạt Dẻ Rang Đường

Mô tả sao cho đúng nhỉ? Nếu là thời xưa, cảm giác Chu Tuấn Sinh giống như xuất thân từ gia đình thế gia.

Dù vậy, ban đầu cả Cố Thanh và mợ đều không mấy ủng hộ mối duyên này.

Không vì gì khác, chỉ vì thân thể Chu Tuấn Sinh không được khỏe mạnh cho lắm.

Mà trong thời đại đó, chọn chồng đầu tiên phải chọn người khỏe mạnh, điều này chẳng có gì sai.

Nhất là khi cả hai bên còn chưa thân thiết, đương nhiên họ chỉ muốn tốt cho em gái.

Nhưng cuối cùng vẫn không cưỡng lại được sức hút quá lớn, mối duyên này vẫn thành.

Tình cảm con người là phải nuôi dưỡng theo năm tháng, sau này, em rể cũng rất thân thiết với họ.

Cũng nhờ vậy, họ mới thật sự mở mang tầm mắt, thế nào gọi là “trời sinh đã được ăn lộc”.

Thời đó, vỏ cây trên núi cũng bị gọt sạch để ăn cầm hơi.

Đi xa hơn chút sẽ vào rừng sâu núi thẳm, nơi hoang vu, ít người.

Ở nơi như vậy thì dã thú còn nhiều, nhưng dã thú cũng đâu ngốc, những con sống sót đều là kết tinh của chọn lọc tự nhiên, thông minh khỏi bàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-442-phien-ngoai-mo-va-cau-co-1.html.]

Nhìn thấy thì dễ, nhưng bắt được thì khó vô cùng.

Vậy mà khi theo em rể vào rừng, Cố Thanh mới thật sự thấy thế nào là “có bản lĩnh”.

Những con gà rừng, thỏ rừng thông minh đến mức nhìn thấy bóng người là trốn mất dạng, vậy mà không thoát được tay em rể.

Thậm chí còn tìm được tổ trứng gà rừng, lần nào vục tay vào cũng có.

Chưa kể con lợn rừng to đùng kia, sau khi ăn phải mồi bí chế của Chu Tuấn Sinh, tự lao đầu vào đá mà chết!

Cố Thanh nghe mà choáng váng.

Về nhà kể lại, mợ cũng nghe mà trợn tròn mắt.

Đúng là… bản lĩnh thật sự!

Ban đầu khi em gái mới gả đi, bên đó chỉ là một căn nhà tranh đơn sơ, vì chồng em vừa mới ổn định cuộc sống ở vùng quê, không có chút tích lũy gì, căn nhà tranh đó là nhờ dân thôn cùng nhau dựng giúp.

Về sau, em rể dựa vào bản lĩnh và sự chăm chỉ của mình, thật sự xây được một căn nhà lớn khang trang sáng sủa.

Ai cũng nghĩ từ đó về sau cuộc sống của họ sẽ càng ngày càng hạnh phúc, ngày càng khá lên.

Hai đứa con trai là Chu Xuyên và Chu Dã cũng đều lớn cả rồi, Chu Xuyên thậm chí còn tính chuyện cưới vợ.

Ai ngờ mùa đông năm ấy, bệnh tình của em rể phát tác dữ dội, chỉ trong thời gian ngắn đã ra đi.

Thật sự mà nói, em rể chính là mạng sống của em gái.

Chu Tuấn Sinh vừa mất, em gái cũng như c.h.ế.t theo, sức khỏe ngày một suy sụp.

Bên này cả nhà vét sạch tiền bạc lo thuốc thang, chạy chữa khắp nơi.

Bởi lẽ đâu thể để em rể vừa đi thì em gái cũng theo ngay được?

Vì muốn cứu mẹ, đứa cháu trai còn giấu cả nhà, đem thân đi chịu tội thay người khác, đổi lấy 200 đồng.

Em gái không biết chuyện đó, nếu biết thì chắc chắn không đồng ý.

Tuy không nói ra, nhưng cả mợ và Cố Thanh đều nhìn rõ, sau khi chồng mất, em gái cũng không còn thiết sống nữa.

Cô ấy chỉ muốn đi theo Chu Tuấn Sinh thôi.

Quả nhiên, cho dù cháu trai hy sinh bản thân đổi tiền chữa bệnh, cuối cùng cũng không thể cứu nổi mẹ mình.

Mỗi lần đến thăm cháu, thấy nó gầy rộc cả người, mợ và Cố Thanh không dám khóc trước mặt, nhưng trên đường về thì ôm nhau mà khóc đến cạn nước mắt.

Tiền trong nhà cũng chẳng còn bao nhiêu sau bao nhiêu năm thuốc men, nhưng lần nào đến thăm cũng cố mang đủ đồ cho cháu trai.

Dù có vay, cũng phải vay chút ít để mang sang.

Chỉ mong nó có thể cầm cự, có ngày được ra tù, sống tiếp cuộc đời của chính mình.

May mà ông trời có mắt, hai năm sau nó được thả ra.

Dù bị anh trai và chị dâu viện cớ là không có mặt lo liệu đám tang cho mẹ, toàn là họ lo liệu cả, thế là lấy cớ đuổi nó ra khỏi nhà.

Nhưng cháu trai không chấp nhặt với họ, tự mình bắt đầu lại từ đầu.

Giống y hệt bố nó, thật sự là giống, ông trời vẫn tiếp tục cho nó ăn “lộc”.

Sau khi ra tù, nó thường xuyên vào núi kiếm đặc sản rừng đem bán.

Bây giờ thì không cần đi xa nữa, sau hơn chục năm, rừng núi đã hồi phục, cây cối um tùm trở lại.

Dù hành vi đó là không được pháp luật cho phép, nhưng người dân quanh vùng ai cũng hiểu, âm thầm kiếm chút sống cũng không đến nỗi bị làm khó.

Chỉ là mọi người lo, lo cháu trai sẽ đi sai đường.

Bởi vì từ nhỏ nó vốn đã không đi theo lối mòn như người khác.

Nhưng điều mà mợ và Cố Thanh lo nhất… vẫn là chuyện lấy vợ của nó.

Vì từng bị đi tù, lại không chịu làm ruộng làm nương, trong mắt người đời chẳng phải là không đứng đắn, chẳng làm việc tử tế sao?

Nói đến chuyện mai mối thì cực kỳ khó khăn.

Mợ từng đứng ra lo giúp, nói chuyện mai mối ba bốn lần rồi, nhưng vừa gặp mặt đã không thuận, hễ người ta nghe nói từng ngồi tù là lập tức từ chối, chẳng buồn hỏi nguyên do.

Cộng thêm cái tính không thích làm nông, đúng là khiến người ta lo sốt vó…

Loading...