Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 439. Phiên Ngoại: Gia Đình Đổng Kiến Và Sở Sương
Cập nhật lúc: 2025-06-29 07:19:29
Lượt xem: 134
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đổng Kiến và Sở Sương có một cậu con trai.
Sinh vào năm 1982, sau khi hai người tốt nghiệp.
Cặp đôi này cũng là lên kế hoạch kỹ càng mới sinh con. Mãi đến nửa cuối năm 1981, khi mọi việc đã đâu vào đấy, Sở Sương mới mang thai. Vì cô không tiện ra mặt nhiều, các thủ tục về sau đều do Đổng Kiến lo liệu. Đúng là tranh thủ thời điểm để sinh con.
Nhưng nói thật, vẫn hơi muộn một chút.
Bởi nếu năm xưa còn ở quê mà họ đã đến với nhau, thì dù cuộc sống có khổ cực đi nữa, giờ con cái cũng đã lớn rồi.
Đằng này, đến tận bây giờ con mới chào đời.
Dù vậy cũng chẳng sao, dù sao thì mọi thứ đều không đồng.
Chỉ là trong quá trình nuôi con, lại phát sinh vài vấn đề.
Đứa trẻ được đưa về quê nhà của Đổng Kiến để ông bà nội chăm sóc, vì Sở Sương còn phải ra nước ngoài tu nghiệp, một đi là mấy năm trời, nào có thời gian?
Mà Đổng Kiến cũng bận bịu vô cùng, làm việc chẳng khác gì viên gạch, nơi nào cần thì nơi ấy anh đến.
Hạt Dẻ Rang Đường
Vì vợ chồng xa con nhiều năm, nên con trai không gần gũi với họ, thậm chí đến cả mặt bố mẹ cũng không nhận ra.
Điều đáng lo nhất là, vài năm sau khi Sở Sương du học trở về, cùng Đổng Kiến về quê thăm con thì phát hiện cậu bé rất tự ti, nhút nhát vô cùng.
Hỏi ra mới biết, hóa ra thường xuyên bị anh chị em họ bắt nạt.
Sở Sương ôm con mà nước mắt rơi lã chã.
Cả hai đều biết mình có lỗi với con, nhưng lại bất lực.
Chính Bạch Nguyệt Quý đã gợi ý một phương án: vì lúc ấy đứa trẻ vẫn còn nhỏ, đang trong độ tuổi chập chững hiểu chuyện, sao có thể buông tay không lo?
Cô đề nghị Đổng Kiến và Sở Sương đưa con trai lên Bắc Kinh, để nuôi dưỡng trong nhà họ Chu.
Bởi Sở Sương sẽ định cư tại thủ đô, còn Đổng Kiến cũng đang công tác ở Bắc Kinh, tuy công việc bận rộn, nhưng vẫn có thể tranh thủ đưa con đi chơi, tạo sự gần gũi, ít ra còn hơn để con ở quê không ai chăm sóc tử tế, cùng lắm chỉ là mấy cuộc điện thoại.
Không có bố mẹ bên cạnh, trẻ con làm sao không bị bắt nạt?
Ông bà nội thì sao có thể trông nom suốt 24 giờ?
Hơn nữa, những đứa trẻ khác cũng là cháu nội cháu ngoại mà.
Sau khi bàn bạc kỹ, Đổng Kiến và Sở Sương quyết định đón con lên thủ đô.
Lúc đầu, cậu bé chưa quen, thường khóc đòi ông bà. Nhưng trẻ con vốn có sức thích nghi rất nhanh, mà ở nhà họ Chu thì điều kiện quá tuyệt vời: đông trẻ con, nhiều đồ chơi, nhiều món ngon, lúc nào cũng rộn ràng náo nhiệt.
Các anh chị lớn đều chơi cùng bé Đổng Dương, ai cũng quan tâm, yêu thương.
Từ một đứa trẻ rụt rè, bé dần được các anh chị dẫn theo chơi đuổi bắt, được các thím các bà dẫn đi công viên, chạy nhảy vui đùa, nụ cười ngày một nhiều hơn.
Trong số đó, bé Đổng Dương thân thiết nhất với lão Tứ.
Lão Tứ dẫn em chơi trò “cảnh sát bắt cướp”, chơi đánh trận, chơi bao cát, nhảy lò cò, thả diều, còn cổ vũ em rất nhiệt tình.
Đến kỳ nghỉ, lão Tứ còn dẫn em đi bơi, thật sự vui không kể xiết.
Hai anh em còn cùng nhau nuôi mấy con chim.
Hai con chim, ba con vẹt, bé rất thích nói chuyện với chúng.
Sự thay đổi của Đổng Dương, Đổng Kiến và Sở Sương đều nhìn thấy rõ, khiến Sở Sương xúc động đến đỏ mắt, nói lời cảm ơn với Bạch Nguyệt Quý.
Nhưng Bạch Nguyệt Quý liền ngăn lại: “Đừng khách sáo như vậy, không cần đâu.”
Vì nghĩ lại thì, ngày xưa Đổng Kiến đã từng cầm tay chỉ việc, tận tình dìu dắt con trai lớn của Bạch Nguyệt Quý từng chút một. Còn với Đổng Dương thì không làm được vậy.
Tất nhiên, đó cũng là vì hoàn cảnh thay đổi.
Nhưng khi cô đề nghị đón bé Đổng Dương lên, cũng coi như một sự đáp lễ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-439-phien-ngoai-gia-dinh-dong-kien-va-so-suong.html.]
Ở nhà họ Chu, bé Đổng Dương chắc chắn không thể không biết mặt bố mẹ mình.
Vì lão Tứ thỉnh thoảng lại lấy album ảnh ra, chỉ vào và kể:
“Đổng Dương, nhìn này, đây là bố của em nè. Bố em giỏi lắm, là người rất xuất sắc đấy.”
“Nhìn đây, đây là mẹ em, đẹp không? Đẹp lắm nhỉ? Đây là khi em còn trong bụng mẹ, mẹ em chụp ảnh kỷ niệm đấy. Mẹ em cũng rất tài giỏi, có rất nhiều người tìm mẹ chữa bệnh đó.”
Chính vì được lão Tứ “giáo dục” như vậy, nên thỉnh thoảng bé Đổng Dương cũng tự mình lấy album ra xem, xem bố, xem mẹ.
Bố thì thật sự rất bận, có khi cả tháng không về được một lần, nhưng mẹ thì mỗi tuần đều đến thăm, đưa đi ăn ngon, đi chơi vui.
Dần dần, cậu bé cũng hiểu ra, đây chính là mẹ của mình.
Sau này lớn lên thêm chút nữa, cậu lại càng thấu hiểu, không phải bố mẹ không thương cậu, mà là vì bố mẹ đều là những người rất giỏi, rất có năng lực. Họ bận rộn với công việc, nên không thể ngày ngày ở bên cạnh cậu.
Nhưng bố mẹ đã giúp đỡ được rất nhiều người, đúng như anh Tư đã nói, họ là những trụ cột của đất nước.
Vậy thì với tư cách là con trai của họ, cậu cũng phải cố gắng hết sức để bước theo con đường ấy.
Dù tuổi thơ không có bố mẹ bên cạnh, nhưng Đổng Dương chưa bao giờ cảm thấy cô đơn.
Bởi vì nhà họ Chu đã mang đến cho cậu một tuổi thơ vô cùng hạnh phúc.
Không chỉ có bố mẹ làm tấm gương cho cậu, mà còn có rất nhiều anh chị làm gương, sao mà không trở nên tốt đẹp được chứ?
Khi điểm thi đại học được công bố, Đổng Dương đỗ vào trường cảnh sát.
Sau khi tốt nghiệp, cậu trở thành một người cảnh sát nhân dân, chuyên trách về an ninh trật tự cho người dân.
Từ đó, cậu đi trên con đường của riêng mình.
Nhưng mỗi khi có kỳ nghỉ, cậu lại quay về nhà họ Chu.
Vì ở đó, vẫn còn một căn phòng dành riêng cho cậu, dù có ở hay không, căn phòng đó luôn được quét dọn sạch sẽ, luôn sẵn sàng chờ cậu trở về.
Sau này, trong lúc đi làm, Đổng Dương quen được bạn gái rồi kết hôn.
Sau khi kết hôn, cậu vẫn rất bận rộn, công việc nhiều, mà vợ cậu cũng vậy.
Nhưng về sau, vợ cậu vì không nỡ để con phải chịu thiệt thòi, đã dứt khoát nghỉ việc ở nhà làm nội trợ.
Đổng Dương vô cùng cảm động trước sự hy sinh của vợ.
Vì chỉ khi trở thành một người cha, cậu mới hiểu thế nào là cảm giác có lỗi với con.
Ngày xưa, khi còn bé, bố mẹ cậu cũng rất bận, những ký ức tuổi thơ cậu có, phần lớn đều là ở nhà họ Chu.
Mà những ký ức đó thật sự vui vẻ và hạnh phúc.
Nhưng khi ấy, trẻ con trong nhà họ Chu rất đông, còn bây giờ, ai nấy đều đã trưởng thành, mỗi người một nơi, thành ra con của cậu chẳng có mấy bạn chơi cùng.
Bố mẹ cậu thì vẫn chưa nghỉ hưu, vẫn đang cống hiến cho công việc, nên cũng không thể phụ giúp chăm cháu được.
Trong hoàn cảnh như vậy, việc vợ cậu sẵn sàng nghỉ việc để ở nhà chăm con, làm sao cậu không cảm động và áy náy cho được?
Thế nhưng vợ cậu lại bảo:
“Đừng có cảm động quá như thế. Anh thì đi làm nuôi gia đình, em cũng đang làm vậy thôi, chỉ là phân công công việc khác nhau. Anh chỉ cần đừng chê em ăn bám là được rồi.”
Đổng Dương cảm thấy mình thực sự rất hạnh phúc.
Vì vợ mình là một người phụ nữ tuyệt vời, mà bản thân cậu, lớn lên trong một môi trường như nhà họ Chu — thì sự chung thủy dành cho vợ là điều khỏi cần phải nói.
Vì tình yêu và sự chiều chuộng mà chú Chu dành cho thím Bạch, cậu đã chứng kiến từ nhỏ.
Thậm chí lúc nhỏ, cậu từng lén nhìn thấy chú Chu ôm thím Bạch hôn một cái.
Sau đó bị phát hiện, cậu chỉ cười toe toét:
“Ôi xấu hổ quá!” rồi vừa cười vừa chạy biến đi.