Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 435: Phiên Ngoại Cố Quảng Thu

Cập nhật lúc: 2025-06-29 06:19:51
Lượt xem: 130

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu hỏi thế nào là “khổ trước sướng sau”, thì Cố Quảng Thu sẽ trả lời rằng, nhìn anh là biết, anh chính là ví dụ sống động nhất cho câu nói ấy.

Hồi nhỏ, anh vốn là một đứa trẻ bình thường, nhưng một trận sốt cao đã phá hỏng dây thanh quản, từ một đứa trẻ khỏe mạnh bỗng chốc biến thành người câm.

Dù bố mẹ hết lòng bảo vệ, nhưng lũ trẻ cùng tuổi xung quanh vẫn gọi anh là “thằng câm”, và chẳng đứa nào chơi với anh nữa.

Hạt Dẻ Rang Đường

Ban đầu, anh không thể quen nổi, thường xuyên trốn trong nhà khóc. Có lần cô chú dẫn bố anh đưa anh lên thành phố lớn tìm bác sĩ chữa trị.

Nhưng y học thời đó còn lạc hậu, bác sĩ cũng chỉ biết lắc đầu bất lực.

Tuy vậy, cô chú nói với anh, đừng nản chí, tương lai xã hội sẽ thay đổi, cứ cố gắng kiên trì, rồi sẽ có hy vọng.

Quả nhiên đúng như lời cô chú động viên, sau này giọng anh được chữa khỏi, anh lại trở thành người bình thường.

Mà tất cả những điều đó là nhờ vận may do cậu em họ mang lại.

Trước kia là cô chú động viên anh, về sau là em họ mang đến cho anh vận khí tốt, giúp anh vừa có sự nghiệp, vừa có gia đình ấm êm.

Cũng bởi tình trạng của bản thân, dù anh có tháo vát đến đâu, đến tuổi kết hôn, con gái trong thôn cũng không để mắt tới.

Thật ra cũng có cô gái bình thường thích anh, nhưng nhà gái lại không đồng ý, cảm thấy có chàng rể như vậy thì mất mặt.

Thế là mãi đến hơn hai mươi tuổi anh vẫn chưa cưới vợ.

Ở xã hội sau này, hơn hai mươi tuổi kết hôn chẳng có gì là muộn, thậm chí còn sớm, ba mươi mấy mới cưới đầy rẫy, nhưng trong hoàn cảnh lúc đó của họ, phần lớn đều kết hôn ở tuổi mười tám, mười chín.

Qua hai mươi tuổi mà chưa cưới thì hiếm lắm rồi.

Chỉ có nhà cực nghèo thì mới cưới muộn đến vậy. Anh vì hoàn cảnh mà bị “ế”.

Bà mối đến nhà gợi ý lấy góa phụ, lấy cô gái bị ngốc, khiến anh cực kỳ phản cảm.

Điều khiến anh đau lòng nhất là ngay cả chị dâu cũng khuyên anh lấy góa phụ.

Dù hoàn cảnh anh có đồng thật, nhưng trong lòng anh chưa từng nghĩ mình thua kém ai. Người ngoài nói thì thôi, sao đến cả người nhà cũng coi thường anh?

Sau đó em họ anh đến tìm, kể cho anh nghe chuyện của nhà họ Trương.

Anh và em họ thân nhau lắm, chuyện không ra gì thì cậu ấy sẽ không kể, thế nên anh động lòng.

Cuối cùng chuyện đó thành thật.

Tuy là về ở rể nhà họ Trương, nhưng không phải con rể ở rể, trong thôn vẫn có lời ra tiếng vào, nhưng anh chẳng để tâm.

Bởi vì bố mẹ vợ rất tốt với anh, vợ anh cũng rất tốt.

Bố vợ anh dường như đã giao hẳn vị trí chủ gia đình cho anh, trong nhà có việc gì quan trọng đều hỏi ý kiến anh trước.

Mẹ vợ thì khỏi nói, chẳng hề tiếc đồ ăn, thường xuyên nấu cho anh thêm phần, để ăn no rồi mới ra đồng làm việc. Đến mùa hè hay mùa thu bận rộn, còn mang cơm nước đến tận ruộng, phần ăn lúc nào cũng đầy đặn, thỉnh thoảng còn có cả trứng gà.

Nhà họ Cố nghèo, nhưng ăn uống ở nhà vợ còn tốt hơn nhiều.

Sau này đội sản xuất được mùa, điểm công cao, điều kiện nhà họ Trương cũng dần khấm khá, vợ anh lại càng không tiếc tay.

Mỗi mùa thu hoạch, vợ anh đều làm thịt một con gà.

Nấu canh gà rưới lên cơm mang ra đồng cho anh, trên cơm còn có thịt gà, rau cải, dưa leo, cà chua… phần ăn lúc nào cũng đầy ụ.

Anh ăn mà thấy vô cùng thỏa mãn.

Anh không sợ cực, không sợ khổ, kiếm điểm công nuôi gia đình là nghĩa vụ của một người đàn ông.

Nhưng nếu việc mình làm được vợ thấu hiểu, vợ còn biết xót xa cho mình, thì lòng anh lại cảm thấy ấm áp lạ thường.

Niềm vui của anh đã biến mất kể từ sau khi mất tiếng, nhưng lại tìm được sau khi cưới vợ.

Dù ngoài kia vẫn có người chê bai, nhưng anh chẳng bận tâm.

Bởi vì anh biết, những người đó đang ghen tị với anh.

Vận mệnh về sau lại một lần nữa thay đổi lớn.

Mọi chuyện bắt đầu từ việc vợ của em họ thi đỗ vào đại học ở thủ đô, thế là cả nhà em họ cùng mẹ anh chuyển lên đó sinh sống.

Cậu em họ của anh cũng từ đó mà bước ra thế giới rộng lớn.

Anh nghĩ, nếu một ngày nào đó em họ quay về và dẫn anh ra ngoài, thì dù có chuyện gì, anh cũng sẽ đi theo.

Vì anh biết, đi theo em họ thì sẽ không sai, đó là em họ của anh, tình thân chẳng kém gì em trai ruột, có thể hại ai chứ tuyệt đối không hại anh.

Sau đó, em họ thật sự quay lại, dẫn cả anh và Lý Thái Sơn ra ngoài.

Vợ anh rất lo lắng, nhưng cô ấy cũng rất rộng lượng, đồng ý cho anh đi thử, không hề ngăn cản.

Anh cảm thấy may mắn vì mình cưới được người vợ như vậy, chứ không phải như anh trai, cưới phải một bà chị dâu như thế.

Sau khi theo em họ ra ngoài, ban đầu anh có hơi lo khi biết em họ đang làm nghề “con buôn”, không phải lo cho mình mà lo cho em ấy.

Vì nếu bị bắt thì hậu quả chẳng phải chuyện đùa, những việc như vậy lúc đó bị xử lý rất nghiêm khắc.

Thực sự có vài lần họ làm chuyện này mà sợ đến mức hồn vía bay mất, cực kỳ nguy hiểm.

Chính vì vậy mà sau này em họ mới quyết định thuê hẳn một cửa hàng, làm giấy phép kinh doanh đàng hoàng, bắt đầu buôn bán hợp pháp.

Nhưng chuyện đó cũng không dễ gì.

Anh chứng kiến em họ đi quan hệ làm ăn, cực kỳ vất vả, tuy kiếm được nhiều tiền, nhưng đều là tiền mồ hôi nước mắt, rất cực nhọc.

Không chỉ phải hạ mình nói lời ngon tiếng ngọt, còn phải chiêu đãi, nịnh nọt trên bàn nhậu, thậm chí phải chia lợi nhuận để người ta được “ăn” phần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-435-phien-ngoai-co-quang-thu.html.]

Tất cả đều là để tránh bị đám lưu manh côn đồ gây rối.

Muốn kiếm tiền, thực sự không dễ.

Không chỉ tiệm của họ như vậy, mà các tiệm xung quanh cũng chẳng ai dễ sống.

May mắn là sau này có quan hệ, mới nhẹ nhàng hơn chút, nhưng các thủ tục vẫn phải làm đầy đủ.

Thời gian đó, anh và Lý Thái Sơn theo em họ kiếm được rất nhiều tiền.

Đầu những năm 80, mỗi tháng kiếm được vài trăm đồng, có biết đó là khái niệm gì không? Lúc đó lương nhà nước tốt lắm thì cũng chỉ khoảng 50 đồng một tháng, vậy mà họ một tháng kiếm được mấy trăm.

Đó là con số mà người ta thậm chí không dám mơ tới.

Nhưng họ, đi theo em họ, thì lại kiếm được thật.

Năm đó, dưới sự giới thiệu của mẹ nuôi của Đâu Đâu, anh đến bệnh viện kiểm tra, sau khi về suy nghĩ kỹ, thì quyết định phẫu thuật cổ họng.

Thời gian hồi phục hơi lâu, nhưng không sao cả, vì kể từ đó, anh đã lấy lại được tiếng nói.

Lúc về quê đón bố mẹ vợ, cả thôn đều sững sờ.

Nhìn phản ứng của họ, vẻ mặt Cố Quảng Thu vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng thì sung sướng vô cùng.

Cuối cùng anh cũng hả dạ, để xem sau này còn ai dám gọi lén anh là “thằng câm” nữa không!

Sau khi đón bố mẹ vợ lên thủ đô, anh lại tiếp tục xuôi Nam làm ăn.

Nhưng sau đó, công việc ở phía Nam không làm nổi nữa, vì tình hình quá hỗn loạn, bị chấn chỉnh một đợt lớn.

Thế là em họ lại dẫn anh lên Tây Bắc.

Tình hình Tây Bắc thực ra cũng chẳng hơn gì phía Nam, nhưng một điều đã được chứng minh: em họ anh đúng là phúc tinh.

Hồi còn nhỏ, khi phải bán mình đi tù, em họ đã nhận một người anh kết nghĩa ở trong đó, người anh này là người của đại gia tộc ở vùng Tây Bắc, chính nhờ cái ô đó mà có thể làm ăn, kiếm tiền tại đây.

Làm than đá ở đó rất có lời, cực kỳ lời. Dù nơi đó cũng chẳng yên bình, có xảy ra vài chuyện, nhưng đều được giải quyết ổn thỏa, không thành vấn đề lớn.

Em họ còn bảo anh rằng, phải cố gắng làm tốt, vì công việc này cũng không thể làm lâu dài.

Có kiếm được tiền dưỡng già hay không, hoàn toàn trông chờ vào mấy năm làm than đá này.

Thực tế chứng minh, nếu giá cả không tăng vọt quá nhanh thì đúng là có thể kiếm đủ tiền dưỡng già.

Thời kỳ những năm 80 vẫn còn là thời đại “hộ vạn phú”.

Nhà nào có một vạn đồng thì đúng là nở mày nở mặt.

Trước khi rút khỏi việc buôn bán ở phía Nam, tổng tài sản của nhà anh đã vượt mốc “hộ vạn phú”.

Sau đó sang Tây Bắc buôn bán than đá, anh còn là “hộ mấy vạn phú” luôn.

Nhưng đến cuối những năm 80, danh hiệu “hộ vạn phú” cũng chẳng còn là gì, vì người ta bắt đầu nhắc đến “hộ mười vạn phú”, “hộ trăm vạn phú”.

Thế nên vài vạn phú cũng chẳng đủ dưỡng già, vì vật giá lúc đó tăng quá nhanh, vẫn phải tiếp tục kiếm thêm mới được.

Sau khi rút khỏi việc buôn bán than ở Tây Bắc, anh trở về thủ đô. Ban đầu định theo vợ làm ăn với món trứng trà, nhưng chưa kịp bắt đầu thì lại bị em họ dẫn đi làm giàu ở tỉnh Hải Nam.

Thật sự là làm giàu, không phải nói chơi.

Nếu như trước đó việc mở cửa hàng ở miền Nam và kinh doanh than đá ở Tây Bắc chỉ giúp gia đình anh đạt đến mức khá giả, thì chuyến đi Hải Nam lần này đã khiến anh thực sự “hốt bạc”.

Anh cảm thấy lần này, tiền kiếm được đã đủ để dưỡng già cả đời.

Nhưng thời đại phát triển quá nhanh, đến mức như vậy vẫn chưa đủ, bởi vì anh theo chân em họ mà phát triển từ tài sản trăm vạn, đến ngàn vạn, rồi lên đến hàng trăm triệu, cuối cùng là trở thành tỷ phú.

Anh và Lý Thái Sơn một trái một phải, theo sát em họ, cùng nhau làm ăn.

Cứ thế bị em họ dẫn dắt bay lên trời, bay cao không ngừng.

Tất nhiên, em họ làm gì, bọn anh cũng đều hỗ trợ được. Ban đầu còn yếu kém, nhưng sau đó cũng dần dần học hỏi và rèn luyện mà thành.

Dù sao thì cũng không thể cả đời chỉ dựa vào em họ mãi được, cũng phải góp sức chứ.

Đến khi nhìn lại, anh nhận ra nửa đời đầu của mình đúng là khá khổ, nhưng nửa đời sau lại vô cùng suôn sẻ.

Sự nghiệp thì thành công rực rỡ, gia đình lại viên mãn hạnh phúc.

Thật sự không còn điều gì để phàn nàn nữa.

Mà tất cả những điều tốt đẹp ấy đều nhờ có em họ mà thay đổi.

Gia đình hạnh phúc ấm êm, chính là do em họ mai mối, một tay tác thành.

Sự nghiệp phát đạt, đầu óc mở mang, tư duy linh hoạt, tất cả đều là theo em họ mà nên.

Quý nhân lớn nhất trong đời anh, chính là em họ.

Lý Thái Sơn từng nói sau này về già phải được chôn cạnh Chu Dã, không thể cách xa quá. Còn hy vọng kiếp sau vẫn được làm anh em với Chu Dã.

Anh cũng giống y như vậy.

Tuy kiếp này chỉ là anh em họ, nhưng tình cảm không thua gì ruột thịt. Nếu thật sự có kiếp sau, anh cũng muốn làm em ruột của em họ.

Tất nhiên, nếu có kiếp sau, anh vẫn muốn cưới vợ mình thêm một lần nữa.

Bởi vì vợ anh thật sự quá tốt, tốt vô cùng, chỉ không biết vợ có muốn nữa không? Có chê anh là gã đàn ông thô kệch không?

Chắc là không đâu, vì vợ anh cũng rất yêu thương anh, giống như vợ của em họ thương em họ vậy.

Thế nên, Cố Quảng Thu cảm thấy, đời này của anh thật sự là một đời vô cùng hạnh phúc.

Loading...