Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 426. Phiên Ngoại Cố Quảng Hạ 2

Cập nhật lúc: 2025-06-28 08:14:14
Lượt xem: 204

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuối cùng, vợ Cố Quảng Hạ suýt nữa thật sự bị đánh đến chết, chuyện này hoàn toàn không phải đùa. Cố Quảng Hạ thậm chí còn chuẩn bị tâm lý c.h.ế.t chung với cô ta rồi.

Bởi vì chỉ cần người phụ nữ đó còn sống, cô ta sẽ không ngừng quấy rầy con trai và con gái của anh. Có những lúc nửa đêm tỉnh giấc, anh thực sự đã từng nghĩ đến việc đó.

Không ít lần nửa đêm anh thức dậy, ra ngoài bóp cổ cô ta, khiến cô ta sợ đến hồn bay phách lạc.

Cuối cùng, vợ Cố Quảng Hạ đành chấp nhận ly hôn, bởi vì nếu không ly hôn, cái mạng của cô ta thật sự sẽ bị Cố Quảng Hạ lấy đi mất. Cứ nghĩ đến ánh mắt của anh lúc nửa đêm dậy bóp cổ mình, toàn thân cô ta lại run rẩy không kiểm soát nổi.

Người đàn ông này giờ đã trở nên hoàn toàn xa lạ, như thể anh không còn là Cố Quảng Hạ nữa.

Nhưng cô ta tưởng mình muốn ly hôn là có thể ly hôn được sao? Cố Quảng Hạ hiểu rất rõ con người cô ta. Nếu cứ thế mà ly hôn, con trai con gái anh cả đời này cũng đừng mong được yên ổn.

Thế nên anh hoàn toàn phớt lờ cô ta, cho đến khi giày vò cô ta đến mức không còn hình người, gần như phát điên sụp đổ, lúc đó anh mới đồng ý nói đến chuyện sau ly hôn.

Sau khi ly hôn, con trai và con gái đều đi theo anh, không đến lượt cô ta có phần.

Còn anh mỗi tháng sẽ chu cấp cho cô ta một khoản sinh hoạt phí, khoản tiền đó đủ để bà sống, nhưng cấm tuyệt đối không được tìm gặp con trai hay con gái.

Một khi anh phát hiện, anh sẽ quay lại hành hạ cô ta lần nữa, không bao giờ buông tha.

Hạt Dẻ Rang Đường

Trước kia vợ Cố Quảng Hạ vẫn nghĩ anh chỉ là kẻ nhu nhược, thế nhưng bây giờ cô ta lại sợ anh đến tận xương tủy.

Anh nói gì thì là như thế, cô ta nào dám phản bác gì nữa?

Chỉ là, sau khi ly hôn rồi, cô ta không có nơi nào để đi. Ban đầu còn nghĩ sẽ về nhà mẹ đẻ, ai ngờ bên đó căn bản không muốn nhận cô ta.

Bố mẹ cô ta thì nói mình đã già rồi, các anh em trai thì ai cũng có gia đình riêng, làm gì còn chỗ cho cô ta nương tựa?

Họ bảo cô ta đi tìm con trai con gái đi, đó chẳng phải là con cô ta sinh ra sao, chẳng lẽ lại mặc kệ cô ta?

Nhưng cô ta đâu dám đi? Cô ta đã bị Cố Quảng Hạ hành hạ bao lâu rồi? Giờ cô ta sợ đến tận xương tủy. Lỡ bị bắt trở lại, anh chắc chắn sẽ khiến cô ta sống không bằng chết.

Anh ấy đã không ít lần định bóp c.h.ế.t cô ta ngay trong đêm rồi!

Cô ta vừa khóc vừa van xin nhà mẹ đẻ thu nhận mình, vì thật sự không còn chốn dung thân. Cho dù đã nói rõ là mỗi tháng Cố Quảng Hạ sẽ đưa sinh hoạt phí đầy đủ, cô ta không đến ăn bám, nhưng nhà mẹ đẻ vẫn kiên quyết không muốn đón cô ta về.

Cuối cùng, cô ta lang thang quay lại thôn Cố gia, tìm được một căn nhà tồi tàn rồi sống tạm ở đó.

Cố Quảng Hạ cũng giữ lời, mỗi tháng đều đúng hạn mang sinh hoạt phí đến, nhưng chỉ vậy mà thôi, chưa từng nói thêm một câu nào nữa.

Sau đó, có vài người từng thân quen với cô ta trong thôn đến thăm hỏi, hỏi rốt cuộc vì sao cô ta lại làm ra chuyện dại dột như vậy, cản trở tiền đồ của con trai con gái?

Đó là điều người khác mong còn không được kia mà, sao lại nghĩ không thông đến mức ấy?

Đúng vậy, trong thôn mọi người đều biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đều biết vì sao Cố Quảng Hạ lại đối xử với vợ mình như vậy, vì sao lại giày vò cô ta đến mức đó.

Cho nên từ đầu đến cuối, không có ai đứng ra can ngăn hay nói giúp cô ta một lời nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-426-phien-ngoai-co-quang-ha-2.html.]

Người vợ như cô ta, cứ như bị ma nhập vậy, đến cả chuyện con cái có tương lai cũng muốn cản trở. Vậy thì giữ lại cô ta làm gì? Ở thời xưa, loại phụ nữ này chắc bị đem đi dìm lồng heo cũng chẳng oan uổng!

Cô ta kể với mấy người phụ nữ trong thôn rằng là do nhà mẹ đẻ cô ta bảo vậy, rằng nếu con cái thi đậu, ra ngoài phát triển rồi, sẽ không nhận mẹ nữa, coi như công sức nuôi dưỡng đều đổ sông đổ biển.

Mấy người phụ nữ trong thôn nghe xong thì kinh ngạc, mắng cô ta là hồ đồ, lại đi tin vào mấy lời quỷ quái của nhà mẹ đẻ.

Con cái là do cô ta sinh ra, sao chúng lại không nhận mẹ chứ? Chúng có tiền đồ thì sau này cô ta mới được hưởng phúc chứ!

Nếu mà nghe theo lời nhà mẹ đẻ cô ta, thì chẳng lẽ bắt hai đứa con cả đời phải ở lì trong thôn để phụng dưỡng cô ta hay sao? Toàn là nói nhảm hết mức!

Nghe xong lời khuyên ấy, cô ta cứ đơ người ra, lẩm bẩm rằng sao nhà mẹ đẻ lại hại cô ta chứ? Nhà mẹ đẻ đều là vì tốt cho cô ta mà…

Mấy bà trong thôn chỉ cười lạnh: “Cả đời cô bị chính nhà mẹ đẻ hại rồi còn không nhận ra. Không phải nhà mẹ đẻ nào cũng tốt đâu. Có những nhà chỉ mong vắt kiệt con gái mình, lúc ở nhà thì bắt làm trâu làm ngựa, lấy chồng rồi thì muốn hút m.á.u cả nhà chồng.”

“Trước kia chẳng phải cô cũng bị họ moi một khoản lớn đó sao? Đó chẳng phải là bài học rồi còn gì?”

“Con cái ra ngoài phát triển, với cô là mẹ chẳng có gì xấu cả. Cái gọi là lo lắng của nhà mẹ đẻ cô ấy, thật ra chỉ là sợ sau này họ không sai khiến được cháu trai cháu gái thôi!”

“Đó mới chính là lý do nhà mẹ đẻ cô giữ chân hai đứa nhỏ, không cho chúng lên thủ đô. Vì nếu chúng đi rồi, chắc chắn sẽ thân với họ hàng bên nội, chứ ai còn để tâm đến bên ngoại nữa!”

Cuối cùng, mấy người phụ nữ trong thôn thở dài nói:

“Cả đời cô đúng là bị nhà mẹ đẻ hại thảm rồi, rốt cuộc sao cô lại thành ra thế này? Hồi đó chúng tôi trong đám phụ nữ cùng tuổi, chẳng ai là không ganh tỵ với cô hết!”

“Hồi đó chúng ta mấy người lấy chồng gần sát nhau, sinh con cũng gần sát nhau, vậy mà chúng tôi sau khi sinh con thì được cái gì? Chẳng có gì cả, không có cơm ăn cũng chẳng có nước uống, được tí cháo loãng là đã may mắn lắm rồi. Nói thật tôi còn là đứa may mắn nhất đó, sinh xong bảy ngày thì xuống giường làm việc, có đứa mới sinh hai ngày đã phải làm đồng rồi!”

“Còn cô thì sao? Cô chỉ mới sinh con gái Tiểu Tây thôi mà, vậy mà cứ rảnh ra là Quảng Thu đi ra sông bắt cá về bồi bổ cho cô. Mẹ chồng cô, à không, là mẹ chồng cũ của cô, còn đi đổi trứng gà cho cô ăn, ép cho cô ngồi cữ được cả nửa tháng. Chúng tôi khi ấy nhìn mà ghen tỵ lắm đó biết không…”

“Lúc đó ai cũng nói cô chẳng có gì đặc biệt, nhưng số mệnh thì tốt thật đấy, gặp được nhà chồng như vậy. Ai mà ngờ cuối cùng cô lại sống ra nông nỗi này, chúng tôi không tin nổi, càng không ngờ nổi cô lại đi nghe lời nhà mẹ đẻ! Cô đúng là điên rồi, sống sung sướng quá hóa ngu luôn rồi!”

Người phụ nữ đó rời đi rồi, cô ta ngồi c.h.ế.t trân, cả người như hóa đá. Bao ký ức ngày trước cũng ào ào hiện về trong đầu.

Mẹ chồng đã từng đối xử rất tốt với cô, vậy mà mẹ ruột lại bĩu môi bảo: “Cũng tại con đẻ con gái, bà ta sợ con không sinh được con trai nên mới phải bồi bổ!”

Chồng đối xử tốt với cô, mẹ ruột lại nói: “Nhà họ Cố đó điều kiện thế kia, lấy được con gái nhà mình là phúc đức mấy đời, nó đối tốt với con là điều đương nhiên, còn bày đặt cảm động làm gì?”

Đến cả khi con trai con gái hiếu thuận với cô, mẹ ruột cũng nói: “Đó là con cháu nhà họ Cố, nghe lời bên đó, chẳng dính dáng gì đến nhà họ Triệu chúng ta. Con chỉ là cái máy đẻ thôi…”

Nghĩ đến những chuyện trong quá khứ, cô nhào lên giường ôm mặt khóc nức nở, khóc xong thì quay về nhà mẹ đẻ mắng chửi.

Nhưng mấy người anh em trong nhà không những không nghe, còn xông vào đánh cô một trận nhừ tử.

Cô tức điên rồi, liều mạng luôn. Trực tiếp xúc mấy thùng phân lợn rồi đem đến tạt lên cổng nhà mẹ đẻ.

Họ đã phá hỏng cuộc đời yên ổn của cô như vậy, phá nát cả tương lai của cô, thì cô cũng không để yên!

Dù có là dịp Tết, dù là giao thừa hay mùng một Tết, cô cũng dám đem phân heo đến tạt cổng!

Cả đời này, đừng hòng nhà mẹ đẻ cô sống yên ổn được nữa!

Loading...