Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 424.
Cập nhật lúc: 2025-06-28 08:13:03
Lượt xem: 179
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Niên Viễn Phương tìm đến Chu Dã, chủ yếu là muốn hỏi xem mỏ khoáng bên kia có thể tiếp tục làm nữa không?
Sau sự cố kia, đương nhiên toàn bộ hoạt động khai thác phải dừng lại, hiện giờ đang trong quá trình tái thiết, bởi đó là một mỏ lớn.
Chỉ là xảy ra chuyện như vậy, Chu Dã cũng không có ý định tiếp tục hợp tác với Niên Viễn Phương nữa.
Nhất là mấy năm gần đây tình hình bên này ngày càng phức tạp, nhà họ Cơ cũng chẳng phải vô địch thiên hạ gì, nên xét về nhiều mặt, Chu Dã quyết định dứt khoát chia tay làm ăn với Niên Viễn Phương.
Niên Viễn Phương thấy tiếc nuối.
“Anh chỉ là đi trước thôi, tôi chắc cũng chẳng làm được bao lâu nữa đâu.” Chu Dã nói như vậy.
Trước giờ vẫn là Cơ Tứ Gia đứng ra bảo vệ anh, nên Chu Dã mới có thể yên ổn làm ăn. Nhưng Cơ Tứ Gia hồi trẻ từng bị đưa đi cải tạo lao động, chịu không ít khổ, sức khỏe mấy năm nay sa sút rõ rệt, gần đây cũng không còn quản chuyện bên ngoài nữa.
Vì vậy Chu Dã cũng không nghĩ mình có thể bám trụ lâu, nhưng hiện tại vẫn chưa đến lúc phải rút lui, còn kiếm được thì cứ tiếp tục,dù sao cũng đang là thời kỳ hái ra tiền.
Hiện tại anh lập ra ba công ty vận tải, mỗi công ty đều có sáu chiếc xe tải, trừ chi phí vận hành, khoản lợi nhuận anh thu về mỗi tháng là con số mà người bình thường có nằm mơ cũng không tưởng nổi.
Những năm qua, tài sản tích lũy của anh đã đạt đến mức nào rồi?
Hồi trước còn nghĩ chỉ cần có tầm 100 vạn là đủ sống nhàn nhã cả đời, nhưng giờ thì… 100 vạn chả là cái gì cả.
Niên Viễn Phương mấy năm qua cũng kiếm được bộn tiền.
Dù sao thì Chu Dã cũng đã chia cho anh ta tới 25% lợi nhuận, đâu có ít gì.
Không thể nói là đối xử tệ bạc với công sức của anh ta trong suốt thời gian hợp tác.
Từ lúc hợp tác làm ăn với Chu Dã ở đây, mỗi năm Niên Viễn Phương chỉ về quê một lần, thường là dịp cuối năm.
Còn lại, thời gian hầu như đều ở đây để quản lý đội xe.
Tuy là ít gặp vợ là Hứa Nhã, nhưng đổi lại thu nhập rất khủng, nên cũng chẳng có gì phải phàn nàn.
Nhưng bây giờ Chu Dã đã không còn muốn hợp tác nữa, thì Niên Viễn Phương cũng chẳng có lý do để ở lại tiếp.
Dù có hơi tiếc, nhưng anh ta thấy bản thân cũng đã kiếm đủ rồi, quyết định trở về quê, dành thời gian bù đắp cho vợ con.
Những năm qua, hai người hợp tác rất ăn ý.
Trước khi đi, Niên Viễn Phương còn nói: “Sau này nếu có dự án gì, hy vọng vẫn có thể hợp tác tiếp?”
Chu Dã gật đầu, kiểu đối tác như Niên Viễn Phương quả thực là rất hiếm.
Quản lý đội xe cực kỳ gọn ghẽ, chưa từng khiến anh phải lo nghĩ gì, lại làm việc có trách nhiệm, không hề chơi trò thủ đoạn, nói ít làm nhiều, rất đáng tin cậy.
Nhưng mấy năm qua hợp tác cũng đã cho Niên Viễn Phương kiếm được đủ rồi, còn đoạn đường sau này, Chu Dã định tự mình “ăn trọn”.
Bởi anh cảm thấy, vùng đất này thực sự không còn làm được lâu nữa, phải tranh thủ thời gian còn lại để mở rộng thế lực nhiều nhất có thể.
Sau khi Niên Viễn Phương về quê, đội xe cũ vẫn ở lại, vì bọn họ không muốn rời đi.
Mức lương cao, công việc nhàn hơn bên ngoài rất nhiều, đương nhiên muốn ở lại làm tiếp.
Huống hồ, những người đó đều đã lập gia đình, cả nhà trông chờ vào tiền lương của họ, không thể nói bỏ là bỏ được.
Khi công việc ở đây dần ổn định trở lại, Chu Dã giao quyền quản lý cho chồng của Lý Đại Ni là Dương Quân.
Anh trả lương theo mức của cấp quản lý, tuy không có chia hoa hồng, nhưng vẫn rất cao.
Mà chuyện bên này cũng không chỉ dừng ở đó, còn không ít mối quan hệ cần duy trì, đâu phải chỉ đơn giản làm ra tiền là xong, chỗ này phức tạp lắm.
Không thế thì làm sao mà Cố Quảng Thu hay Lý Thái Sơn, thậm chí cả Niên Viễn Phương cũng đều nể phục Chu Dã?
Cái nghề này đâu phải ai cũng “ăn” được, nhìn bên ngoài thì tưởng như Chu Dã chẳng làm gì, lo xong việc bên này lại chạy về nhà, nhưng nếu không có anh lên bàn tiệc xã giao uống rượu lăn xả, thì đám kia cũng đừng mơ làm được gì.
Chỉ có điều, Chu Dã bây giờ lại hơi lo lắng một chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-424.html.]
Vì càng lớn tuổi, bụng anh có xu hướng “phát tướng”, lỡ sau này anh cũng biến thành mấy ông chú bụng bia nơi bàn tiệc thì sao?
Nghĩ thôi đã thấy ghê rồi.
Chu Dã quyết tâm giữ dáng, tuyệt đối không để bản thân trở thành như thế, vợ anh sẽ chê mất.
Vậy là anh bảo Dương Quân dạy mình luyện quyền, tranh thủ tập tành cả khi đang bận bịu công việc ở đây.
Lần này trở về thủ đô, Bạch Nguyệt Quý bất ngờ phát hiện tên này lại đầy khí chất anh hùng, phong độ bừng bừng.
Vì gia đình hạnh phúc, cuộc sống dư dả, anh đúng là có chút dấu hiệu “phát tướng”.
Nhưng Bạch Nguyệt Quý cũng chẳng để tâm, sờ cái bụng mềm mềm của anh, cảm giác tay cũng thật tuyệt.
Chỉ là lần này về, bụng lại rắn chắc hẳn, có cả cơ bụng rồi! Tuy chỉ có sáu múi chứ không phải tám, nhưng cảm giác thì… cực kỳ đáng đồng tiền bát gạo!
“Còn chăm tập luyện nữa hả?” Bạch Nguyệt Quý vừa được sờ vừa mê mẩn hỏi.
Chu Dã thấy vợ thế này liền biết, cô nàng vốn thích kiểu này nhất.
“Không có tập, vốn dĩ là vậy mà.” Anh cười cười đáp.
Hồi còn trẻ đúng thật là như thế, không cần luyện nhiều cũng có dáng. Nhưng sau này thì không phải vậy nữa.
May mà tập luyện trở lại, mới lấy lại được.
Bạch Nguyệt Quý liếc anh một cái, cười mà chẳng nói gì them, dù sao cũng rất thích dáng người hiện tại của anh thật.
Chu Dã không chỉ làm cô thích, mà còn khiến cô “hưởng thụ”.
Vốn đã mạnh, sau khi luyện tập lại càng mạnh hơn, khiến Bạch Nguyệt Quý không khỏi cảm khái, chẳng trách thời xưa lại có nhiều hôn quân đến thế.
Thử nghĩ xem, nếu cô là nữ đế, mà trong hậu cung có hàng đống nam sủng giống Chu Dã thế này, vừa đẹp trai vừa có cơ bụng cơ ngực, lại còn biết cầm kỳ thi họa, mềm mỏng dịu dàng, thì liệu cô có giữ mình nổi không?
Chắc là khó lắm.
“Vợ à, em dạy bọn trẻ giỏi thật đấy, mấy anh em nhà mình rất đoàn kết và yêu thương nhau.” Chu Dã ôm vợ, xúc động nói.
Bạch Nguyệt Quý nhướng mày: “Sao tự nhiên lại nói vậy?”
Chu Dã liền kể về chuyện nhà họ Cơ.
Đúng là điển hình kiểu “có thể cùng nhau hoạn nạn, không thể cùng nhau hưởng phú quý”.
Lúc mới bắt đầu thì còn ổn, nhưng mấy năm gần đây, bốn anh em nhà họ Cơ bắt đầu xa cách.
Nếu chỉ là chuyện giữa anh em với nhau thì còn dễ nói, nhưng mấy bà vợ và đám con cháu phía dưới cứ đấu đá ngầm, âm mưu đủ thứ, không khác gì kẻ thù.
Bề ngoài thì có vẻ yên ổn, chứ bên trong thì mục rỗng.
Chu Dã hiếm khi đến nhà họ Cơ, nhưng chuyện bên trong thì nắm rõ như lòng bàn tay. Cũng chính vì vậy, anh mới không tiếp tục hợp tác với Niên Viễn Phương, quyết định tách ra làm một mình.
Anh biết rõ, bên này không làm được lâu nữa đâu.
Bạch Nguyệt Quý thì không lấy gì làm lạ: “Gia tộc mà phát triển đến một mức nào đó thì sẽ như vậy thôi. Sau này con cháu chúng ta, chưa chắc đã tránh được.”
Chu Dã bật cười: “Con cháu đời sau thì anh chẳng quản nổi, chỉ cần mấy đứa con trai nhà mình đừng nhúng tay vào những chuyện kiểu đó là được rồi.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Bạch Nguyệt Quý mỉm cười: “Bọn trẻ sẽ không như thế đâu.”
“Có em thật tốt.” Chu Dã ôm chặt vợ, hôn lên trán cô.
Chính cô đã mang đến cho anh một cuộc đời hạnh phúc, bốn đứa con trai hiểu chuyện và ngoan ngoãn như vậy, cả đời này, anh thật sự quá mãn nguyện rồi.
Nhưng không chỉ có Chu Dã cảm thấy mãn nguyện, mà Bạch Nguyệt Quý cũng đang sống rất hạnh phúc.
Dù là những ngày xưa cũ ở quê, hay hiện tại ở thủ đô, anh luôn cố gắng vì gia đình, chưa từng than một câu vất vả.
Một người đàn ông như vậy, hỏi cô làm sao mà không yêu cho được?
Trong lòng cả hai đều có đối phương, mười mấy năm bên nhau vẫn tình cảm mặn nồng như ngày mới cưới, chưa từng có chút thay đổi nào.