Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 422.
Cập nhật lúc: 2025-06-28 03:36:59
Lượt xem: 175
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc cuối cùng vẫn không thể đến thủ đô học được.
Nguyên nhân nằm ở vợ Cố Quảng Hạ.
Ngay khi biết Cố Quảng Hạ thật sự định để con trai con gái rời xa mình, chị ta đã không chịu nổi nữa, uống thuốc trừ sâu luôn!
Mà không phải uống giả vờ dọa dẫm, mà là uống thật, đến mức miệng sùi bọt mép!
Tuy cuối cùng cứu được mạng, nhưng cũng khiến Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc hoảng sợ vô cùng, vội vàng tuyên bố không đi nữa, cứ học ở huyện là được rồi.
Còn gương mặt của Cố Quảng Hạ thì đen sì như sấm, chỉ lặng lẽ nhìn người vợ vừa được cứu sống mà không nói một lời.
Tất nhiên anh cũng gọi điện ra Bắc Kinh.
Người bắt máy là mẹ anh, bà vừa nghe xong đã tức điên lên:
“Hết nói muốn đưa qua, rồi lại nói không đưa nữa. Coi trường học bên này là do em trai và em dâu con mở chắc? Có biết cái mối quan hệ này khó nhờ đến cỡ nào không?”
“Con cũng không ngờ cô ta lại dám làm ra chuyện điên rồ như vậy…” Cố Quảng Hạ đầy xấu hổ.
“Nếu lần này con đã quyết định không đưa con đi nữa, thì sau này đừng bao giờ nhắc đến chuyện này thêm một lần nào nữa.” mợ nói thẳng.
Hạt Dẻ Rang Đường
“Con hiểu. Giúp con xin lỗi em dâu một tiếng, để em ấy phải mất công vô ích.”
Mợ ở đầu dây bên này mặt mày lạnh như băng.
Nói cho cùng, cũng là do con dâu cả mà ra cả.
Mợ không nhịn nổi nữa, hỏi luôn:
“Con có định ly hôn không?”
Cố Quảng Hạ im lặng.
“Người ta sống thì phải vươn lên, chỉ có cầu ông bà phù hộ cho con cái thành tài, chứ làm gì có cái kiểu ngăn con không cho học hành tiến bộ thế này?!”
Bà nổi giận nói tiếp:
“Mẹ sống từng này tuổi rồi, đúng là lần đầu tiên thấy loại người như vậy. Ngay cả vợ chồng Chu Xuyên, lúc nghe Tam Đản được đón ra Bắc Kinh học, người ta còn mừng rỡ đến phát khóc, thế mà con mụ kia lại dám làm cái chuyện như thế!”
“Giờ vì ngăn không cho Tiểu Tây và Tiểu Bắc ra thủ đô học mà uống thuốc trừ sâu, vậy sau này tụi nhỏ thi đại học, đậu đại học cũng phải xoay quanh tâm trạng cô ta à? Không vừa ý là lại đòi c.h.ế.t à? Theo mẹ thấy thì cứ để cô ta c.h.ế.t đi cho xong! Còn cứu gì nữa?!”
Lần này mợ thật sự tức đến phát run.
Bà hối hận vô cùng vì năm xưa mắt mù, cưới cho con trai cả cho một người phụ nữ như vậy.
Chưa từng bạc đãi cô ta một ngày nào, vậy mà cuối cùng cũng không đổi lại được chút chân tình. Trước kia còn có thể nhịn, vì dù sao cô ta cũng sinh cho nhà họ Cố một trai một gái, nhưng giờ con cháu có cơ hội học hành mà cô ta còn ra tay ngăn cản, còn bày ra trò sống c.h.ế.t như thế…
Chuyện này là bao nhiêu người cầu còn không được!
Cái đầu phải ngu đến mức nào mới làm ra được chuyện như vậy?
Một khi đã chạm tới giới hạn, mợ liền có ý định: người phụ nữ này, không thể giữ được nữa! Phải đá ra khỏi nhà thôi!
Lấy được một người phụ nữ tốt, như cháu dâu họ chẳng hạn, thì gia tộc có thể hưng vượng trăm năm.
Lấy phải kiểu phụ nữ như con dâu cả, thì cả nhà bị kéo sụp xuống theo!
Nhìn kiểu lựa vợ của con trai cả mà nói, mắt còn không bằng chuột!
“Con im lặng là có ý gì? Con còn không nỡ à?” mợ càng nói càng tức.
“Không phải. Con tự biết mình phải làm gì.” Cố Quảng Hạ đáp.
Mợ thở dài một hơi:
“Nếu con đã hiểu rõ, thì tự biết xử lý đi. Mẹ nói cho con biết, trong nhà mà có loại phụ nữ như vậy thì đừng hòng mà khá lên được. Bao nhiêu năm qua chẳng lẽ không cho cô ta đủ cơ hội sao? Mẹ tự hỏi nhà họ Cố chúng ta có bao giờ bạc đãi cô ta một ngày nào không?! Bây giờ coi như hết duyên hết phận, sau này ai lo phận nấy cho rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-422.html.]
Nếu không vì người con dâu này, thì khi cháu trai trở về, chắc chắn cũng sẽ kéo luôn con trai cả đi theo phát triển. Mọi chuyện đã rõ rành rành như vậy rồi, còn không hiểu nữa sao?
Nếu đầu óc tỉnh táo một chút, thì đến nỗi nào để cháu trai xa lánh như vậy?
Vừa cúp máy, mợ còn chưa kịp trút hết tức lên cậu thì chuông điện thoại lại reo lên.
Bà vừa bắt máy, hóa ra là cháu trai gọi về.
“A Dã, bên ngoài tình hình sao rồi? Chuyện có nghiêm trọng không?” mợ lập tức sốt ruột hỏi.
“Còn lo cái này nữa hả mợ?” Chu Dã bật cười, “Không có chuyện gì to tát đâu.”
“Đừng có dỗ mợ, mợ nghe Ngô Nhị Gia nói rồi, cậu ấy còn bảo là chuyện lớn, mà cháu còn bảo không sao?”
“Thật không có gì đâu, đừng lo. Cháu gọi về là vì rảnh một chút nên tranh thủ nói chuyện với mọi người thôi. Nhưng gọi hai cuộc trước đều đang bận máy?”
Mợ liền kể lại chuyện Cố Quảng Hạ muốn đưa hai đứa nhỏ ra thủ đô học, nhưng cuối cùng không đi nữa.
“Là cháu quên mất chuyện đó, không gọi điện về hỏi anh Quảng Hạ trước, lỗi của cháu, lỗi của cháu.” Chu Dã vội vàng nhận sai từ đầu dây bên kia.
“Lỗi gì mà lỗi, cháu vốn đã bận rồi. Chuyện của Tam Đản là bất đắc dĩ, mới phải đưa ra đây. Làm gì có ai dư thời gian mà nghĩ tới chuyện của Tiểu Tây và Tiểu Bắc, trong khi tụi nhỏ ở quê vẫn học hành tốt.” mợ nói.
Chu Dã cười nhẹ:
“Vậy để anh Quảng Hạ chọn lúc nào rảnh, đưa Tiểu Tây và Tiểu Bắc lên đây, cháu sẽ nói thêm một tiếng với anh Ngô.”
“Đã nói rồi, Nguyệt Quý đã gọi điện nói với cậu ấy rồi. Nhưng mà chuyện này xảy ra… đúng là có lỗi quá.” mợ thở dài, rồi kể lại đầu đuôi việc hai đứa không thể lên thủ đô học.
Chu Dã cũng chỉ biết im lặng, đúng là “cực phẩm”, quá mức tưởng tượng.
Không có việc gì mà mấy người như vậy không thể làm ra!
“Vậy để cháu gọi cho anh Ngô xin lỗi một tiếng, chờ vợ cháu về, mợ lại kể cho cô ấy nghe cũng được.”
“Được.” mợ gật đầu, lại lo lắng hỏi thêm:
“Còn cháu bên ngoài thật sự không sao chứ?”
Chu Dã cười trấn an:
“Mợ yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.”
Bạch Nguyệt Quý sau khi tan làm về mới biết chuyện, nhưng cô không nói gì thêm.
Tiểu Tây và Tiểu Bắc đều là con cháu nhà họ Cố, cũng đều là những đứa trẻ ngoan. Nhưng cho dù như vậy, cô cũng chưa từng chủ động mở miệng bảo đưa tụi nhỏ ra thủ đô học.
Nếu thật sự muốn đưa, thì đã sắp xếp từ lâu rồi.
Chỉ là lần này Tam Đản được đưa lên thủ đô, khiến Cố Quảng Hạ động lòng, mới mở lời.
Nhưng bao nhiêu năm nay, anh ta chưa từng vay mượn nhà cô một đồng, cũng không nhờ vả việc gì, dù biết Quảng Thu đi theo Chu Dã làm ăn rất phát đạt, nhưng Cố Quảng Hạ chưa từng tỏ vẻ tham lam, chỉ lặng lẽ nuôi lợn trồng trọt, sống an ổn ở quê.
Lần này thật sự là vì tương lai của con cái, anh ta mới mở miệng xin.
Cho nên lúc đó Bạch Nguyệt Quý đã đồng ý ngay, còn nói nếu hai đứa nhỏ chịu khổ được, cô sẵn lòng kèm cặp, hoàn thành tâm nguyện duy nhất của anh họ, mong con thành tài.
Nhưng kết cục lần này thật sự vượt ngoài dự liệu của cô.
Là mẹ, thương con là chuyện dễ hiểu, cô cũng vậy, mỗi khi Lão Tam t đi cùng bố nuôi ra ngoài, cô cũng nhớ đến phát sốt.
Nhưng cô biết rõ con thích đi theo bố nuôi, nên ngoài việc dặn dò an toàn, cô chưa từng ngăn cản.
Trẻ con lớn rồi, sớm muộn gì cũng phải rời xa vòng tay bố mẹ. Dùng cách cực đoan như vậy để giữ con bên cạnh, đúng là một kiểu kiểm soát khiến người ta rùng mình.
Dù trong lòng thất vọng, Bạch Nguyệt Quý cũng chỉ nói: “Không sao đâu,” rồi không nhắc gì thêm.
Những gì có thể giúp thì đã giúp, còn chuyện nội bộ trong nhà anh họ, cô chắc chắn sẽ không can dự.