Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 420.

Cập nhật lúc: 2025-06-28 03:02:11
Lượt xem: 188

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Việc Chu Thành được chú nhỏ Chu Dã giữ lại thủ đô để đi học, vợ chồng Chu Xuyên và Chị dâu Chu dĩ nhiên là mừng rỡ.

Họ thật sự không ngờ, em trai lại chịu đưa con trai họ lên tận thủ đô học hành, chuyện trước kia đến nằm mơ cũng không dám nghĩ.

Giờ con trai giao cho em trai nuôi dạy rồi, vậy thì họ còn phải lo lắng gì nữa? Cứ ngồi nhà chờ hưởng phúc là được.

Thế là hai vợ chồng ở quê cũng chẳng còn lòng dạ làm gì, cứ tiếp tục sống qua ngày, trong đầu chỉ nghĩ đến tương lai con cái nuôi ngược lại bố mẹ.

Nhưng sau khi tin tức lan ra, dân làng lại đánh giá Chu Dã rất cao.

Bởi lẽ ai cũng biết Chu Thành là đứa trẻ thế nào, đúng là “tre xấu mọc măng tốt”.

Ban đầu mọi người còn tưởng nhà Chu Xuyên sẽ vực dậy được, không ngờ vợ chồng này lại càng ngày càng xuống dốc. Trong khi cả thôn đang hăng hái phát triển kinh tế, thì họ lại suốt ngày lui tới sòng bạc ngầm trong huyện.

Đến mức cả tiền học của con cũng đem đi đánh bạc.

Thật ra, nửa học phí mà Chu Thành đã nộp lúc đầu cũng là Chu Xuyên đi vay mà có, còn lương thực mang theo để sống ở trường thì chẳng có lấy một hạt.

Hạt Dẻ Rang Đường

Ép con vào bước đường cùng, chỉ còn cách bỏ học, vào Nam làm thuê kiếm sống.

Khi còn học tiểu học ở huyện, Chu Thành là học sinh có thành tích xuất sắc, lại rất hiếu thảo, để tiết kiệm học phí cho gia đình mà cậu còn cố gắng học vượt. Ai cũng nhìn ra đứa bé này là mầm non đại học rõ ràng.

Vậy mà hai vợ chồng kia lại có thể làm ra chuyện như thế.

May mắn thay, nhà họ Chu không phải không còn ai, vẫn còn Chu Dã. Chính anh đã đưa cháu lên thủ đô học, tương lai hứa hẹn rộng mở.

Dân thôn không ai bàn ra tán vào, ai cũng cho rằng Chu Dã làm như vậy là đúng.

Thế nhưng bên thôn nhà họ Cố lại dấy lên một chuyện khác.

Việc Chu Thành vì gặp nạn mà lại có được vận may khiến Cố Quảng Hạ, người đang ôm mộng con cái thành tài, cũng nảy lòng tham. Anh cũng muốn đưa con trai và con gái lên thủ đô học.

Tối đến, anh ta bàn bạc với vợ.

Mấy năm gần đây, vợ anh ta cư xử cũng không tệ, đặc biệt rất dứt khoát với nhà mẹ đẻ. Chuyện không được giữ tiền trong nhà, chị ta cũng chẳng còn lèm bèm nữa, nên nhìn chung là ổn.

Thế là anh đem chuyện này nói ra.

Ai ngờ bị vợ mắng một trận:

“Anh nói tôi tham thì chính anh cũng vậy thôi! Cứ thấy người ta có gì tốt là lại muốn chen chân vào, không phải sao?”

Cố Quảng Hạ sững người:

“Cô nói gì vậy? Tiểu Tây và Tiểu Bắc không phải con của tôi và cô chắc? Ở thủ đô điều kiện học hành tốt hơn bên mình, với lại em út và bố mẹ anh đều ở đó, tại sao lại không thể qua đó? Mình gửi tiền ăn học đàng hoàng, chứ có bắt tụi nhỏ ở ké ăn ké đâu!”

Vợ anh liền gạt phắt:

“Tôi thấy tụi nhỏ học ở huyện nhà mình là đủ tốt rồi, cần gì phải chạy xa tới thủ đô!”

Đùa sao? Nếu con trai con gái lên thủ đô rồi ở lại luôn thì sau này chị ta sống sao?

Chồng thì mỗi tháng chỉ cho ít tiền sinh hoạt, muốn tích cóp được chút tiền cũng phải chi li từng đồng. Chị ta còn đang trông chờ tụi nhỏ đỗ đại học rồi quay về báo hiếu, ai đời lại gửi lên tận thủ đô chứ!

Cố Quảng Hạ không biết mấy tính toán trong bụng vợ, chỉ hừ lạnh:

“Cô có tính toán gì trong đầu thì tôi không biết, nhưng cô mà dám cản, thì đừng trách tôi không nể tình!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-420.html.]

Sáng hôm sau, anh đến trạm điện thoại ở huyện để gọi đi.

Người bắt máy là cậu Cố, nhưng lúc này Chu Dã đang không có ở thủ đô, còn Bạch Nguyệt Quý thì đi làm, nên đành phải chờ thời gian khác bàn tiếp.

Dù sao thì cũng đã vào năm học mới, cứ để tụi nhỏ học ở trường hiện tại trước.

Hôm đó, nhân lúc Cố Quảng Hạ đi chở cám về, vợ anh ta tranh thủ cho lợn ăn xong rồi về thăm mẹ đẻ một chuyến.

Chị ta vẫn còn liên lạc với nhà mẹ đẻ. Mẹ chị ta từng quỳ xuống xin lỗi, chị ta đâu nỡ đoạn tuyệt thật sự?

Nhưng về việc có nên cho con đi thủ đô học hay không, chị ta thật sự thấy bất an. Đành phải về nhà bàn bạc.

Mẹ chị ta nói:

“Con tuyệt đối đừng để Tiểu Tây với Tiểu Bắc đi thủ đô! Một khi đã đi thì còn mong chúng nó quay về chắc? Nghe mẹ, cứ để tụi nhỏ học ở huyện là được rồi, học tốt thì sau này thi đại học ở thành phố cũng giống nhau thôi. Học xong thì để về quê xin vào cơ quan, có chuyện gì cũng dễ bề lo liệu. Còn lên thủ đô? Hừ, nuôi con bao năm là nuôi mất luôn! Nhất là Tiểu Tây, con bé mà không còn đi học, thì sớm muộn gì cũng gả chồng!”

Những lời này không nghi ngờ gì đã đ.â.m trúng tim đen của vợ Cố Quảng Hạ, bởi đúng là chị ta cũng nghĩ y như vậy.

Lên thủ đô rồi, con gái còn coi đám trai trẻ quê nhà ra gì? Thể nào chẳng lấy chồng ở đó! Ngay cả cái cô quê mùa từng đi làm giúp việc cho họ hàng dưới thủ đô, cuối cùng cũng bám rễ ở đó, gả chồng luôn rồi.

Con gái lấy chồng xa, chẳng khác nào nuôi không. Đừng nói là trông mong nó về thăm nhà, đến nhìn mặt mẹ một cái còn khó, huống gì mong nó về chăm mẹ già.

Còn con trai thì sao? Nếu học ở thủ đô, rồi lấy một cô gái gốc thủ đô, thì kiểu gì cô con dâu đó chẳng khinh thường mẹ chồng ra mặt?

Chị ta đang đợi đến ngày được làm mẹ chồng, tận hưởng cảm giác “chỉ tay năm ngón”, chứ đâu muốn tương lai làm con ở trong nhà người khác!

“Nhưng mà con thấy Quảng Hạ đã quyết tâm rồi, con sợ con ngăn không nổi đâu…” Chị ta lại lầm bầm.

“Con ngu thế? Chẳng phải dễ à? Đi tìm Tiểu Tây và Tiểu Bắc nói chuyện là được!” mẹ ruột chị ta bày mưu.

“Chúng nó học cấp ba rồi, biết suy nghĩ rồi, chẳng lẽ nỡ để mẹ ở lại quê nhà một mình à?”

Thế nhưng, lần này bà mẹ rõ ràng tính sai nước cờ, hai đứa con đúng là nỡ.

Hôm đó, Cố Quảng Hạ lái xe ba bánh lên huyện có chút việc, tiện thể ghé trường học, gọi hai chị em Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc ra ngoài ăn trưa.

“Bố ơi, bọn con ăn ở trường được rồi, ra ngoài đắt lắm.” Cố Tiểu Tây nói.

Cố Tiểu Tây đi học muộn, năm nay đã hai mươi tuổi, nhưng chỉ mới học lớp 12, sang năm mới thi đại học. Thế nhưng cô không hề cảm thấy mặc cảm vì tuổi tác, được đi học đã là điều khiến cô rất hạnh phúc. Dù lớn hơn người khác một chút thì có sao?

Cô thường xuyên thư từ qua lại với thím họ ở thủ đô, thím luôn động viên cô đừng để tâm mấy chuyện đó, cứ chăm chỉ học là được.

Còn em trai Cố Tiểu Bắc thì đang học lớp 11, cũng vô cùng chăm chỉ.

Hai chị em đều đã là thanh niên rồi.

Cố Quảng Hạ nhìn con trai con gái mà đầy tự hào, cười nói:

“Thỉnh thoảng ăn một bữa thôi, bố vẫn mời nổi mà.”

Anh ta cũng nhân cơ hội này nói rõ ý định muốn đưa cả hai lên thủ đô học tiếp.

Hai chị em mắt sáng rực, nhưng rất nhanh, Cố Tiểu Tây đã lắc đầu.

“Nếu muốn đưa thì đưa em con đi thôi, con đã học lớp 12 rồi, giờ không tiện chuyển trường.”

“Sao lại không tiện? Chẳng phải đều học như nhau sao?” Cố Quảng Hạ ngạc nhiên hỏi.

“Làm sao giống nhau được ạ?” Cố Tiểu Tây lắc đầu, “Thím đã gửi cho con sách giáo khoa và đề ôn tập bên đó rồi, con thấy chương trình học ở thủ đô khó hơn bên mình rất nhiều. Nếu chuyển sớm thì còn đỡ, giờ mà qua thì con sợ không theo kịp tiến độ. Con năm sau thi đại học rồi, giờ chuyển đi thì rối lắm. Nếu bố muốn cho ai đi thì cứ để em con đi là được.”

Loading...