Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 419.

Cập nhật lúc: 2025-06-28 03:01:52
Lượt xem: 194

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Biết tin Chu Dã về quê, anh cả Chu Xuyên và chị dâu Chu liền đến tìm anh.

Chu Xuyên thì lôi thôi, còn Chị dâu Chu thì xơ xác nghèo túng.

Hạt Dẻ Rang Đường

Họ tới làm gì?

Tới cầu xin Chu Dã giúp tìm con trai mình.

Chu Thành rốt cuộc vẫn phải bỏ học, nguyên nhân không gì khác ngoài chuyện vợ chồng Chu Xuyên mê cờ bạc, đến mức thua sạch cả nhà, không còn lấy nổi đồng nào để cho con ăn học.

Đầu năm chỉ đóng được một nửa học phí, về sau phần còn lại thì không xoay nổi, đến cả lương thực mang theo đi học cũng không có.

Thế là Chu Thành bỏ học, một mình đi xuống phía Nam.

Đó là đứa con trai duy nhất trong nhà, lại còn học rất giỏi, vợ chồng Chu Xuyên vốn rất quý nó. Nhưng lúc đó vì nóng m.á.u nên mới thua bạc sạch túi.

Dù vậy, anh ta đâu có nghĩ con sẽ bỏ học thật.

Trong lòng anh ta cũng nghĩ: em hai giờ thành đạt thế kia, chỉ cần gọi một cú điện thoại, lẽ nào lại để cháu mình thất học?

Kết quả, đứa con lại quá cứng đầu, không nói không rằng, dứt khoát bỏ học, tự mình vào Nam.

Chu Xuyên sợ con như vậy là hỏng luôn rồi, đời sau này còn trông vào ai?

Chị dâu Chu càng hoảng hơn, hai đứa con gái thì chẳng khác gì con ghẻ, gả đi rồi một đồng cũng không mang về nhà, chỉ có đứa con trai là hy vọng duy nhất.

Chị ta quỳ xuống trước mặt em chồng, cầu xin cậu giúp tìm con về, hứa sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp.

Chu Dã mặt mày âm trầm hỏi: “Chuyện này xảy ra khi nào?”

“Cũng chưa lâu, mới một hai tháng gần đây thôi.”

Vợ chồng Chu Xuyên cũng từng định gọi cho em, nhưng một phần là ngại, một phần là nghĩ con ra ngoài một thời gian rồi cũng sẽ quay về, nên mới không gọi.

Kết quả kéo dài hai tháng, đến khi nghe tin Chu Dã về thôn mới vội vàng chạy đến tìm.

Chu Dã không nói gì thêm.

Vì trong lòng anh vốn chẳng có mấy thiện cảm với vợ chồng người anh này.

Chuyện năm xưa thì không nói làm gì, chỉ riêng vài năm gần đây, cả thôn người ta đều hăng hái làm ăn phát triển, nhà nào cũng sống khấm khá, vậy mà hai người này lại càng ngày càng sa sút, đến mức dính vào cờ bạc, ép con mình phải nghỉ học.

Phải biết Chu Thành luôn học giỏi, Chu Dã cũng thường khuyên nó phải thi đại học, vì lên đại học mới là một thế giới khác.

Chu Thành không phụ lòng anh, luôn chăm chỉ và cố gắng, vậy mà giờ vẫn phải bỏ học.

Chu Dã làm sao có thể làm ngơ?

Anh mặc kệ vợ chồng Chu Xuyên, nhưng với cháu trai, đứa nhỏ hiểu chuyện và có chí khí, thì anh không thể bỏ mặc.

Đây cũng là cháu nội ruột của bố anh, nếu bố còn sống, chắc chắn cũng không ngoảnh mặt làm ngơ.

Thế là Chu Dã quyết định xuống miền Nam tìm.

Chỉ có điều Chu Xuyên chỉ biết con “đi về phía Nam”, còn chính xác đi đâu thì cũng không biết. Tuy nhiên, trước khi đi, Chu Thành có mang về nhà một tờ báo viết về việc phát triển kinh tế ở một thôn chài miền Nam.

Chu Dã từ đó mà có được hướng đi.

Trước khi lên đường, anh gọi điện về nhà. Vì chuyện tìm kiếm lần này sẽ tốn khá nhiều thời gian, không biết bao giờ mới quay lại được.

Nghe xong câu chuyện, Bạch Nguyệt Quý liền nói:

“Nếu tìm được rồi, thì đưa Tam Đản lên Bắc Kinh học đi.”

Chu Dã cảm động đáp: “Vợ à, cảm ơn em.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-419.html.]

Anh mất trọn một tháng, tìm kiếm khắp nơi, dò hỏi khắp chốn, cuối cùng cũng tìm được Chu Thành ở một công trường xây dựng.

Lúc này Chu Thành vừa tròn mười tám tuổi.

Cao lớn, còn nhỉnh hơn cả Chu Dã, đang hì hục khuân gạch, bê vác vật liệu.

Từ lúc vào đây, cậu rất nhanh thích nghi, không hề sợ vất vả.

Nhưng khi nhìn thấy chú nhỏ, đôi mắt cậu lập tức đỏ hoe.

Thế nhưng, cậu vẫn cố nuốt xuống nghẹn ngào, mặt mày bụi bặm lấm lem, gượng cười hỏi:

“Chú đến đây làm gì vậy?”

Chu Dã không hề khách sáo.

Nhìn cậu một lúc, anh liền tìm một cây gậy bên cạnh, quất thẳng lên người cháu trai, đánh một trận đòn không nương tay!

“Cháu tưởng chú c.h.ế.t rồi chắc? Có chuyện mà không biết gọi điện cho chú à? Số điện thoại chú bắt cháu học thuộc là để học cho vui à?!”

Chu Thành cứ đứng yên để chú nhỏ đánh, đến khi chú đánh đủ rồi, cậu mới không chịu nổi nữa, nhào vào lòng chú òa khóc như một đứa trẻ.

Lúc mới đến đây, bị người ta móc mất chút tiền cuối cùng mang theo bên mình, không khóc. Lang thang đầu đường xó chợ, phải ăn cơm thừa canh cặn người ta bỏ lại, cũng không khóc. Ngủ ngoài trời lạnh buốt, không khóc. Sau khi vào công trường làm việc, vất vả nặng nhọc bao nhiêu cũng cắn răng chịu đựng, càng không khóc.

Chỉ có lúc này đây, trong vòng tay của chú nhỏ, chàng trai mới bật khóc như hồi còn bé.

“Cháu đúng là đồ khốn, giống y hệt bố cháu, chỉ biết làm người ta phải lo!” Chu Dã mắng, nhưng mắt anh cũng đỏ hoe.

Tìm hơn một tháng trời, bao lần tưởng đâu cháu mình mất tích luôn rồi. Lòng như lửa đốt. Cũng may ông trời không phụ người có tâm, cuối cùng cũng tìm thấy.

Chu Thành được chú nhỏ đưa về Bắc Kinh.

Cậu còn bị cậu Cố mắng cho một trận:

“Cháu không biết gọi điện cho chú nhỏ à? Không biết đó là tương lai của cháu à? Cháu đã học tới lớp 11 rồi, năm sau là thi đại học rồi, học bao nhiêu năm trời, mà không biết nghĩ cho tiền đồ của mình sao?”

Mợ cũng đỏ mắt, mắng thêm:

“Đúng là cái tính ương ngạnh! Không biết suy nghĩ linh hoạt gì hết! Cháu học hành tử tế, chú thím cháu có khi nào không giúp đỡ đâu? Thế mà lại làm người ta lo lắng đến mức phải bỏ hết mọi việc trong tay để đi tìm cháu cả tháng trời!”

Chu Thành đứng yên chịu trận.

Nhưng sau khi mắng xong, hai ông bà lại thấy xót xa không chịu nổi.

Gầy đến mức nào rồi? Thằng bé cao to thế kia mà trông chẳng khác nào người chạy nạn, đúng là khiến người ta không yên lòng nổi!

Thế là bảo mẹ Lý Đại Ni làm thêm nhiều món ngon để tẩm bổ cho cậu. Vừa hay lúc này đang là kỳ nghỉ hè, Chu Dã cũng tranh thủ nhờ quan hệ cá nhân để xin cho Chu Thành một suất đặc cách nhập học, rồi dẫn cậu đến gặp lãnh đạo trường.

Danh ngạch nhập học được xác nhận.

Chu Thành vào lớp 12, hơn hai bé lớn nhà Chu Dã một lớp.

Dù hai bé đó nhỏ hơn anh họ đến sáu tuổi, nhưng do Chu Thành đi học muộn, còn hai anh em nhà Chu Dã thì đi học sớm, sau lại còn nhảy lớp, nên thành ra hiện tại hai bên lại gần bằng nhau. Nếu không phải vì Chu Thành từng cố gắng học vượt để tiết kiệm học phí cho gia đình ở quê, thì chưa chắc đã hơn được hai em họ một lớp.

Giờ mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa, cậu bắt đầu tham gia lớp học bổ sung để làm quen lại, chuẩn bị ổn định bước vào năm cuối cấp.

Còn về chuyện Chu Thành đến Bắc Kinh học, Bạch Nguyệt Quý hoàn toàn không phản đối, thật ra là chính cô chủ động đề nghị Chu Dã đưa cháu ra thủ đô.

Vợ chồng Chu Xuyên thực sự khiến cô quá bất ngờ, cờ b.ạ.c đến mức bán đứng cả tiền đồ đứa con trai duy nhất.

Bạch Nguyệt Quý biết Chu Thành học rất giỏi. Đó là cháu ruột của Chu Dã, cô làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?

Dù sao thì cũng gọi cô một tiếng “thím nhỏ”.

Đưa cậu vào trường học, rồi lên đại học, đây mới là con đường đúng đắn mà cậu nên đi.

Còn những chuyện khác, thì đợi sau khi học xong đại học rồi tính tiếp.

Loading...