Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 417.
Cập nhật lúc: 2025-06-28 02:38:39
Lượt xem: 190
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi lão Tam trở về, liền được tận hưởng sự ấm áp của gia đình, mà Ngô Nhị Gia cũng không quá sốt ruột đưa cậu ra ngoài ngay. Dù sao năm nay cũng đã đi hai chuyến rồi, giờ thì cứ để ở nhà nghỉ ngơi trước đã.
Tuy vậy, Ngô Nhị Gia lại rất có hứng thú với mấy món đồ cổ mà Chu Dã mang về. Sau khi nghiên cứu thì phát hiện toàn là hàng thật, chỉ có một món là không đúng niên đại,không phải từ thời Hán mà là thời Tống.
Ngô Nhị Gia liền gọi điện cho Chu Dã, bảo cậu hỏi lại nghĩa huynh bên kia xem có muốn bán không, nếu có thể bán thì cứ ra giá.
Chu Dã trở thành người trung gian trong vụ này.
Phía Cơ Tứ Gia cũng rất vui vẻ, nói: “Ngô Nhị Gia đúng là có cặp mắt tinh tường, mấy món đồ này khỏi cần trả tiền, nếu anh ta thấy thích thì cứ coi như anh tặng làm bạn. Có dịp ghé Tây Bắc, anh mời một bữa ra trò!”
Chu Dã chuyển lời này cho Ngô Nhị Gia. Ngô Nhị Gia thì tỏ vẻ không thể nhận quà không công, hơn nữa anh ta nghe một cái là hiểu ý ngay, Cơ Tứ Gia có lẽ đang muốn nhờ ông hóa giải mối thù năm xưa của nhà họ Cơ.
Ngô Nhị Gia lấy số điện thoại, gọi trực tiếp cho Cơ Tứ Gia, nói rõ hiện giờ người đang nắm quyền ở nhà anh ta cũng có xích mích với mình, chuyện này không giúp được.
Tuy vậy, Ngô Nhị Gia cũng thể hiện thành ý: nếu Cơ Tứ Gia chịu đến thủ đô một chuyến, anh ta có thể đảm bảo “đi đường bình an, về nguyên vẹn, một sợi lông cũng không thiếu”.
Cơ Tứ Gia nghe vậy cũng rất vui, dù người không đến nhưng vẫn nói mấy món đồ cứ để lại, bảo Chu Dã không cần mang về.
Thấy người ta thật lòng muốn tặng, Ngô Nhị Gia cũng không khách sáo nữa. Chuyện này coi như được bỏ qua.
Tuy nhiên, Ngô Nhị Gia lại nhắc Chu Dã chuyện khác: có muốn đầu tư vào dự án suối nước nóng của một người bạn anh ta không, dạo này đang kêu gọi vốn đầu tư.
Ngô Nhị Gia ngoài việc mê đồ cổ thì chẳng mấy khi quan tâm chuyện khác, nhưng lại thấy Chu Dã có thể đầu tư thử.
Quả nhiên, Chu Dã có hứng, liền hỏi kỹ hơn, Ngô Nhị Gia cũng nói qua và còn hẹn bạn mình ra gặp Chu Dã.
Kết quả, đến khi Bạch Nguyệt Quý biết thì Chu Dã đã rót vốn vào dự án rồi.
Bạch Nguyệt Quý: “……”
Dù vậy, từ đầu đến cuối cô cũng chưa từng can thiệp chuyện anh đầu tư hay kinh doanh cái gì. Miễn là không bắt cô ra tay phụ giúp, còn lại thế nào cũng được, cứ để anh lo.
Nhưng chưa bao lâu sau, cửa hàng thời trang dưới tên Chu Dã lại xảy ra chuyện.
Lý do thì đương nhiên là vì anh đã tính toán xong lương lần cuối và sa thải Trương Thuận, người đã không còn tập trung vào công việc.
Mẹ của Trương Thuận đến cửa hàng gây rối, thấy Chu Dã đến xử lý thì càng làm ầm lên, khóc lóc om sòm, nói con bà không thể mất công việc này, dọa nếu không giữ lại thì bà sẽ c.h.ế.t ngay tại chỗ, để xem anh xử lý ra sao!
Chu Dã làm gì ư? Anh đáp: “Nếu bà c.h.ế.t thật, tôi mua cho bà cái quan tài, để bà yên nghỉ.”
Muốn uy h.i.ế.p anh sao? Tưởng anh lớn lên là nhờ bị dọa nạt chắc?
Việc dùng hay sa thải Trương Thuận mà còn phải thông qua mẹ Trương Thuận sao? Bà ta đúng là tưởng mình to tát lắm rồi!
Chu Dã xử lý rất gọn: gọi người đến kéo Trương Thuận từ nhà tới, bắt Trương Thuận đưa mẹ về, nếu không thì đừng trách anh không giữ thể diện!
Trương Thuận đương nhiên không dám làm bậy, lập tức kéo mẹ về.
Trương Thuận biết rõ ông chủ của mình là người thế nào. Tưởng mở được cửa hàng ở thủ đô là chuyện dễ à? Bao nhiêu cửa hàng bị lưu manh quấy phá, đòi tiền bảo kê…
Thậm chí có cửa hàng còn bị cạy cửa giữa đêm, bị cướp sạch sẽ, chuyện thường gặp dù đã qua đợt truy quét mạnh năm 1983, nhưng vẫn không ít vụ xảy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-417.html.]
Thế mà từ đầu đến cuối, cửa hàng “Thời Trang Nguyệt Quý” của Chu Dã chưa từng bị ai đòi bảo kê, đúng vậy, một kẻ cũng không!
Điều đó chứng tỏ điều gì? Ông chủ không phải người tầm thường!
Ở thủ đô, chẳng biết anh có quan hệ rộng đến đâu, người thường như họ có dám chọc vào không? Có chọc nổi không?
Mẹ Trương Thuận lúc bị kéo về còn giận run, nhưng nghe mấy lời đó rồi thì bắt đầu run lẩy bẩy.
Chu Dã khi nãy còn nói sẽ mua cho bà cái quan tài mà!
Đây đúng là nhân vật nguy hiểm thật.
Thế là bà chỉ biết khóc rống lên: “Lương tháng một trăm hai mươi đồng đó! Công việc thế này tìm đâu ra! Bị đuổi thế này thì biết sống sao đây? Sao mày vô dụng thế, việc tốt như vậy cũng để mất!”
Trương Thuận đau khổ ngồi thụp xuống, ôm đầu gào lên:
“Chuyện này có thể trách con sao? Nếu không phải ngày nào các người cũng gây chuyện, hôm nay việc này, mai lại việc khác, thì sự nghiệp của con sao ra nông nỗi này? Ngày nào cũng ầm ĩ không ngớt, các người có từng nghĩ qua con khổ sở tới mức nào không?!”
“Mày còn dám quay ra trách ngược lại chúng tao à? Ai bảo mày cưới cái sao chổi đó về? Trước khi nó bước chân vào nhà này, có phải mọi thứ đều tốt đẹp không? Từ lúc nó gả vào thì bắt đầu ra nông nỗi này, mày bảo là do ai? Không phải do mày nhìn nhầm người thì còn là do ai? Tao đã phản đối ngay từ đầu khi mày quen nó, giờ mày nhìn đi, quả nhiên là sao chổi!”
“Mụ già không biết xấu hổ, bà chửi ai là sao chổi hả?” Một người phụ nữ trẻ tuổi lập tức xông vào, chỉ tay vào mặt mẹ Trương Thuận mà mắng:
“Tôi chưa từng thấy mụ già nào mất mặt như bà, càng chưa thấy cái nhà chồng nào ghê tởm như cái nhà họ Trương các người! Cả nhà mấy người đáng ra phải thối rữa chung một chỗ, đừng có cưới gả làm gì! Đặc biệt là Trương Thuận, anh dứt khoát sống cả đời với mẹ anh luôn đi! Loại đàn ông khiến người ta buồn nôn như anh, đúng là tôi mù mới gả cho anh! Chắc kiếp trước tôi g.i.ế.c cả nhà anh nên kiếp này mới phải chịu cái nghiệp này!”
Mẹ Trương Thuận tức điên, chửi lại:
“Đồ sao chổi, đồ đàn bà mất dạy! Nhà họ Trương chúng tao vốn đang yên ổn bị mày phá nát thế này… Tao liều với mày!”
“Bà tưởng tôi sợ bà chắc?!” Người phụ nữ trẻ xông lên đánh luôn.
Hai người đánh nhau, Trương Thuận vẫn ngồi ôm đầu đau khổ bên cạnh. Nhưng người nhà họ Trương nghe thấy mẹ Trương Thuận kêu la thì không ngồi yên nữa, lập tức xông vào.
Người phụ nữ trẻ bị đánh te tua, mặt mũi bầm dập, uất ức trở về nhà mẹ đẻ cầu cứu.
Hạt Dẻ Rang Đường
Bên nhà mẹ cô dĩ nhiên không bỏ qua, xách đồ xông đến tận nơi.
Thế là hai bên đánh nhau một trận tưng bừng, chẳng ai chịu thua ai.
Sau khi náo loạn đến mức nhà họ Trương long trời lở đất, Trương Thuận cũng mất luôn công việc tốt kia, bên nhà gái mới chịu đồng ý ly hôn.
Ly hôn một cách sảng khoái!
Nhà quản lý Đồng chỉ cách đó năm phút đi bộ, làm sao không biết chuyện? Biết rõ như lòng bàn tay.
Thế nhưng anh ta vẫn giả vờ như không biết gì, thậm chí còn đưa nhà họ Trương vào danh sách đen, loại người như vậy, phải tránh càng xa càng tốt!
Chỉ là sau đó mẹ Trương Thuận còn mặt dày đến tìm anh ta, cầu xin nói đỡ một tiếng, vì công việc như vậy bên ngoài chẳng dễ tìm.
Nhưng làm phiền đến mức quản lý Đồng phát cáu, nổi giận cắt đứt quan hệ, thế mới yên được!
Sớm biết thế thì đã không làm vậy!
Những nốt phồng rộp dưới chân, đều là do tự mình đi mà ra, trách ai được? Chỉ có thể trách chính mình!