Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 416.
Cập nhật lúc: 2025-06-27 12:28:24
Lượt xem: 187
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai bố con về đến nhà thì thấy Lão Tứ đang ngồi trước cửa nói chuyện với Sư Tử.
Sư Tử đã mười hai tuổi rồi, bằng tuổi với Lão Đại và Lão Nhị, ngày xưa là bố nó ôm về để làm bạn lớn lên cùng hai đứa con trai đầu.
Tính theo tuổi của chó thì đây là tuổi khá cao rồi.
Mẹ nói, Sư Tử giờ tương đương với con người khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi, mà đó là nhờ ăn ngon mặc đẹp, chăm sóc đầy đủ, nếu không thì chó bình thường sống không được đến chừng ấy.
Cũng chính vì Sư Tử lớn tuổi, nên mỗi ngày sau khi tan học về, Lão Tứ đều ra ngồi nói chuyện một lúc với nó.
Lão Đại và LÃo Nhị khi học bài cũng cho Sư Tử vào thư phòng ngồi cùng.
Lão Tứ thậm chí còn muốn Sư Tử ngủ chung với nó, nhưng Sư Tử không chịu vì nó hay rụng lông, nên chỉ ngủ ở cái ổ chó của nó thôi.
Ổ chó nhà này là loại sang chảnh, cực kỳ thoải mái.
“Bố, anh Ba!” Nhìn thấy chiếc ô tô quen thuộc, Lão Tứ reo lên.
Lão Tam vừa xuống xe thì bị thằng em sinh đôi lao tới ôm chặt:
“Anh Ba, anh lại đi mất một tháng nữa rồi đấy nhé!”
Lão Tam cười: “Cũng còn đỡ, lần trước đi mất ba tháng cơ mà.”
Nói xong, cậu cúi xuống ôm Sư Tử một cái, Sư Tử cũng l.i.ế.m tay cậu.
Mấy đứa nhỏ này đều là nó trông từ nhỏ lớn lên, trong mắt nó thì chúng chẳng khác gì con của nó cả.
Lão Tam về, bữa tối đương nhiên phải thêm món.
Lý Đại Ni đặc biệt nấu mấy món mà Lão Tam thích.
Mợ cũng bảo Lão Tam ăn nhiều một chút: “Ra ngoài một tháng, nhìn gầy đi rồi, chắc là ăn uống không đàng hoàng.”
“Bà ơi, lần này cháu thấy anh Ba còn mập lên đấy chứ, sao mà gầy? Bên Hồng Kông phát triển như thế, chắc chắn là ăn toàn món ngon!” Lão Tứ nói chen vào.
Nó rất ngưỡng mộ anh Ba, được đi theo chú Ngô khắp nơi, ngay cả bố mẹ còn chưa ra nước ngoài, mà anh Ba đã đi trước rồi.
“Ở bên đó thật sự phát triển lắm à? Đồ ăn ngon thiệt hả?” Lão Nhị cũng tò mò hỏi.
“Ừ, phát triển thật, đồ ăn cũng ổn.” Lão Tam gật đầu.
Lão Đại hỏi: “Có đi tham quan chỗ nào thú vị không?”
Lão Tam vừa ăn cá hầm mà bà gắp cho: “Cũng đi một vòng, nhưng chẳng có gì đáng đi cả.”
Thật ra Hồng Kông phát triển vượt sức tưởng tượng, nhưng dẫu thế nào thì cũng không bằng nhà mình.
Bạch Nguyệt Quý múc cho con trai bát canh đậu phụ cá rô:
“Ăn xong rồi uống canh cho hết nhé.”
“Vâng ạ.”
Ăn uống no nê, mấy anh em lại rủ nhau ra nhà tắm công cộng tắm kỳ cọ một trận, rồi mới thoải mái quay về.
Lão Tứ còn chạy sang ngủ chung với Lão Tam, vì lâu lắm mới gặp, phải bồi dưỡng tình cảm, còn muốn nghe Lão Tam kể chuyện bên Hồng Kông nữa.
Lão Tam cũng không đuổi, vì vừa đặt lưng đã ngủ say rồi.
“Xem ra là thật sự mệt.” Bạch Nguyệt Quý mang một tấm chăn mỏng qua, nhìn thấy Lão Tam ngủ say như vậy.
“Mẹ cũng đi ngủ sớm nhé.” Lão Tứ nhận lấy chăn nói.
Bạch Nguyệt Quý gật đầu: “Con cũng ngủ sớm đi.”
Căn dặn xong hai đứa, cô quay về phòng thì thấy Chu Dã đang đọc báo. Thấy vợ về, anh hỏi:
“Sao về sớm vậy? Không nói chuyện với Lão Tam à?”
“Nó đặt lưng là ngủ ngay rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-416.html.]
“Vậy chắc mệt thật.” Chu Dã cười cười.
Giờ cũng đã khuya, Bạch Nguyệt Quý cũng muốn đi ngủ, nhưng Chu Dã lại kéo cô cùng đọc báo.
Giờ đọc báo đã trở thành sở thích của Chu Dã rồi, ngày nào cũng đọc, sáng không có thời gian thì tối đọc, không bao giờ bỏ sót.
Anh coi báo như kim chỉ nam của thời đại vậy.
Bạch Nguyệt Quý cũng ủng hộ chuyện đó, còn thích cùng anh bàn chuyện thời cuộc.
Bàn xong đại sự quốc gia thì chuẩn bị đi ngủ, nhưng làm sao ngủ ngay được?
Bài tập vợ chồng còn chưa làm cơ mà.
Bạch Nguyệt Quý sớm đã nhìn thấu, chỉ cần anh ở nhà thì cô đừng mong ngủ sớm.
Nhưng cũng đúng, có người chồng thế này điều tiết nội tiết tố, nhìn khí sắc cô vẫn cứ hồng hào rạng rỡ, không thua gì lúc ngủ sớm nghỉ đúng cả.
Lão Tam về rồi, Bạch Nguyệt Quý tất nhiên lại dặn Lý Đại Ni làm nhiều món ngon hơn cho nó.
Một năm nó đi vắng mấy lần, khi ở ngoài thì thôi, chứ về nhà thì phải tẩm bổ đầy đủ.
Nhưng không cần lo, sáng hôm sau vừa dậy là Lý Đại Ni đã làm xong bữa sáng.
là Lý Đại Ni dậy từ rất sớm đi chợ mua đủ loại nguyên liệu tươi mới, vừa mua vừa ghi sổ, một đồng một hào cũng không sai lệch.
Về đến nhà là bắt đầu làm bữa sáng thịnh soạn: bánh bột nướng, cháo gà, bánh bao, há cảo, lại còn mua thêm sữa đậu nành và quẩy bên ngoài đem về.
Có đủ món để chọn, thích ăn gì thì ăn nấy.
Không chỉ có bữa sáng, Lý Đại Ni còn chuẩn bị sẵn canh bao tử hầm gà cho bữa trưa, về nhà là có thể ăn ngay.
Còn buổi tối thì dự kiến sẽ làm một bữa tiệc thịt bò, vì hôm nay may mắn gặp được hàng thịt ngon ngoài chợ, cô đã mua về không ít.
Thịt bò, nầm bò gì cũng đủ cả.
Nhưng chưa bàn đến trưa hay tối, riêng bữa sáng thôi cũng đủ khiến lũ trẻ con ăn đến hài lòng.
Mợ thì giục chúng ăn nhiều lên, nói buổi sáng phải ăn no thì đến trưa mới có sức mà học hành.
“Bà ơi, không cần giục đâu, chúng cháu tự biết ăn mà! Bà với ông cũng ăn thêm đi, tay nghề chị Đại Ni đúng là đỉnh cao, đầu bếp ngoài quán cũng chỉ tới thế là cùng.” Lão Tứ vừa ăn xong tô mì há cảo tôm khô, vừa xuýt xoa.
Lý Đại Ni chỉ cười cười.
Mợ cũng cười theo: “Thích thì ăn thêm chút nữa. Bánh nướng này ngon lắm, ăn thêm cái nữa không?”
“Dạ được, cho cháu thêm cái bánh trứng với rau.” Lão Tứ nhanh nhảu nhận lấy, tiếp tục chiến đấu.
Không chỉ nó, Lão Đại với Lão Nhị cũng đều ăn rất no.
Lão Tam sau một giấc ngủ ngon thì tinh thần phấn chấn, ăn hết một tô mì há cảo, hai cái bánh bao, thêm một bát cháo gà nữa, mới xem như tạm đủ.
Ăn xong, mấy anh em đeo cặp đi học như bình thường.
Lão Tam từ lúc về cũng quay lại học hành theo lịch trình.
Còn về chuyện tại sao lại có thể thoải mái ra vào trường như vậy, thì phải nói đến “bàn tay vàng” của bố nuôi– Ngô Nhị Gia.
Hạt Dẻ Rang Đường
Ông đã đích thân tới trường làm việc với ban giám hiệu, mà trước đó còn hào phóng quyên tặng cho trường một dãy ký túc xá giáo viên cao bốn tầng, toàn bộ chi phí đều do ông bỏ ra.
Trường học nào mà không gật đầu đồng ý chứ?
Sau khi chuyện đó được thống nhất, ông mới tiện thể đề cập đến vấn đề học hành của con trai nuôi mình.
Ban giám hiệu còn có thể nói gì nữa?
Hơn nữa, ban giám hiệu cũng biết rõ Lão Tam và Lão Tứ là em trai của Lão Đại và Lão Nhị.
Phải biết rằng Lão Đại và Lão Nhị từng thi đầu vào cấp hai với điểm gần như tuyệt đối, thậm chí còn treo băng rôn “Chúc mừng học sinh Chu Triệt, Chu Diệp đạt hạng nhất và nhì toàn khu thi vào trường Nhất Trung” suốt cả mùa hè ở cổng trường.
Từ lúc học vượt lớp cho đến thi tiểu học lên cấp hai, cặp sinh đôi đó luôn là gương mặt đại diện ưu tú của trường.
Và điều đáng nói nhất là, mặc dù Lão Tam đi nhiều nơi, nhưng việc học chưa từng sa sút, ngược lại vẫn nằm trong top đầu toàn khối.
Thế nên hiện tại, nhà trường cũng mắt nhắm mắt mở, cho cậu muốn đi đâu thì đi, miễn là kết quả học tập vẫn ổn định.