Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 415.

Cập nhật lúc: 2025-06-27 12:28:10
Lượt xem: 189

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chiếc xe việt dã mới mua về tất nhiên lập tức trở thành tâm điểm bị mọi người vây xem.

Nhà họ Lý và nhà họ Trương đã chuyển đến từ hôm qua thứ Bảy, nên nghe thấy tiếng xe đã kéo nhau đến xem.

Phải nói là ai cũng mắt tròn mắt dẹt hết cả.

Chú Trương xoa tay lên thân xe việt dã, tò mò hỏi: “Cái hộp sắt to thế này, một chiếc chắc đắt lắm hả?”

Niên Sinh lập tức chỉnh liền: “Ông ngoại, đây là ô tô, không phải cái hộp sắt đâu ạ.”

Thím Trương, mẹ Lý Thái Sơn và mẹ bé Trân Trân đều tò mò, kéo nhau tới xem cùng. Ai cũng trầm trồ khen ngợi Chu Dã, nói anh đúng là giỏi thật, ngay cả xe riêng mà cũng mua được.

Mấy chuyện này đương nhiên để Chu Dã ra mặt tiếp chuyện, còn Bạch Nguyệt Quý đã lẳng lặng chuồn đi từ sớm.

Chu Dã không chỉ trò chuyện, còn mời mọi người lên xe ngồi thử, chạy một vòng quanh khu.

Xe to, nên cả người lớn lẫn trẻ con đều ngồi được, ai nấy đều hào hứng trải nghiệm một vòng.

Sau đó, Chu Dã đưa mọi người vào nhà ngồi uống trà, nói:

“Anh Quảng Thu và Thái Sơn chẳng qua là không muốn mua thôi, chứ muốn thì cũng chỉ là chuyện trong vài phút.”

“Có phải ông chủ gì đâu mà mua mấy xe kiểu này làm gì.” Mẹ Lý Thái Sơn thì lại cười rất vui vẻ, nhưng miệng vẫn khiêm tốn như thường.

“Không phải ông chủ thì là gì? Bên đó mấy người kia đều có phần chia lợi nhuận, không phải ông chủ thì là gì? Còn chị dâu Xảu Muội, mẹ của Đa Đa, hai người ấy cũng là bà chủ cả đấy!”

Trương Xảo Muội và Kim Tiểu Linh cười tít mắt, nhưng cũng không dám nhận: “chúng tôi chỉ buôn bán nhỏ thôi, làm sao so với ông chủ lớn như anh được.”

“Đúng là ai cũng khiêm tốn ghê.” Chu Dã lắc đầu cười.

“Cứ tưởng ai cũng giống cháu, thích khoe của chắc.” Mợ cười mắng.

“Bà ơi, bố con không phải khoe đâu ạ, thật sự là dùng đến. Sau này muốn đi đâu thì đi xe, tiện lợi biết bao.” Con trai út nói chen vào.

Hạt Dẻ Rang Đường

Đúng thật là cần thiết. Giờ mà muốn ra ngoài làm gì, chỉ cần lên xe chạy là xong, tiện quá còn gì.

Nhưng Chu Dã vẫn muốn hỏi vợ vụ bằng lái xe, sao chẳng thấy nói gì với anh.

Tối hôm đó “thẩm vấn nghiêm khắc” ngay.

“Có gì to tát đâu, chỉ là một cái bằng lái thôi mà.” Sau khi mệt rã người nằm trong vòng tay chồng, Bạch Nguyệt Quý lười biếng đáp.

“Còn không phải chuyện to thì chuyện gì mới gọi là to? Em âm thầm lặng lẽ đi thi bằng lái, anh còn tính đợi mua xe xong tự tay dạy em cơ mà.” Chu Dã nói.

Anh còn tưởng tượng ra luôn cảnh vợ ngồi trong lòng mình, tay trong tay hướng dẫn vợ lái xe ra ngoại ô, tìm chỗ hoang vắng rồi… hừm… nói chuyện kỹ thuật lái xe một chút.

Kết quả, vợ đã biết lái từ lâu rồi.

Hôm nay nhìn cô ấy lái xe về nhà mà dáng vẻ ngầu muốn chết, nếu không phải trên xe còn ba đứa nhỏ, thì chuyến xe ấy chắc chắn quẹo thẳng ra rừng cây vắng luôn rồi.

Bạch Nguyệt Quý không hề hay biết trong đầu chồng có cả đống ý tưởng kỳ quặc như vậy, chỉ hờ hững nói:

“Về nhà lâu vậy rồi mà không thấy anh hỏi han gì đến Lão Tam cả, thật sự định bỏ rơi con luôn hả?”

“Em nói gì vậy, trước khi về nhà anh đã ghé Ngô Nhị ca lấy ít đồ, biết ngay là Lão Tam với bố nuôi đi Hồng Kông dự hội đấu giá rồi.” Chu Dã trả lời.

Bạch Nguyệt Quý còn tưởng anh thật sự quên mất con trai.

Chu Dã vừa xoa thắt lưng vợ, vừa nói:

“Nói cụ thể xem, cái hội đấu giá đó là đấu giá cái gì thế?”

“Không nói, chủ yếu là dẫn Lão Tam đi mở mang tầm mắt thôi.”

“Lão Tam này mở mang dữ ha, anh nhìn nó giờ cứ như ông cụ non, chẳng còn chút dáng vẻ trẻ con gì nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-415.html.]

Dạo gần đây, Ngô Nhị ca dắt Lão Tam đi khắp nơi, từ làng bánh, nhà lão Quách, đến cả Thái Lan đều từng đi.

Thật sự, nơi nó đi qua còn nhiều hơn cả bố nó.

Bởi vì đến giờ, Chu Dã vẫn chưa từng ra nước ngoài lần nào, còn Lão Tam thì từ năm 8 tuổi đã xuất ngoại.

Bạch Nguyệt Quý nói: “Cái gì mà ông cụ non, tính nó vốn vậy mà. Lần trước về nhà, còn mang thuốc cao Thái về cho ông bà, tặng em một viên đá quý to tổ bố luôn, nó hiếu thảo lắm.”

“Đá quý? To cỡ nào?”

Bạch Nguyệt Quý bảo anh đi ra tủ lấy, để trong đó.

Chu Dã lật đật chạy ra, vừa cầm lên nhìn đã giật mình: “Trời đất, viên này to vậy? Ở đâu ra thế?”

“Bên ngoài nhặt được. Em còn đặc biệt chạy qua Ngô Nhị ca để trả lại, mà anh ấy nói là do Lão Tam xuống tắm suối, đạp phải dưới lòng sông.”Bạch Nguyệt Quý cười bất đắc dĩ.

Chu Dã cười cười: “Trong mấy anh em thì Lão Tam là người may mắn nhất, điểm này là giống mẹ nó nhất đấy.”

Bạch Nguyệt Quý thì lại cảm thấy nó giống bố nó, vì thật sự Chu Dã rất may mắn.

“Không biết bao giờ nó mới về.” Bạch Nguyệt Quý khẽ nói: “Giờ thì với Lão Tam đúng là gặp nhau chẳng được mấy lần, trong mấy đứa con thì nó là đứa ít ở nhà nhất.”

Chu Dã biết ngay là vợ nhớ con, nhưng vì bên Hồng Kông cũng không có cách nào liên lạc thường xuyên, nên cũng lực bất tòng tâm.

Nhưng chưa tới nửa tháng sau, Ngô Nhị gia đã đưa Lão Tam đi tàu lửa từ miền Nam quay về.

Trước khi Chu Dã về lại thủ đô, hai người đã sang Hồng Kông một thời gian, nên cũng không nán lại lâu, chỉ là dắt Lão Tam đi gặp gỡ thêm vài gia tộc danh tiếng, nên mới tốn chút thời gian.

Chu Dã lái xe đi đón con trai, thấy con về đến nơi cũng mệt rồi, nên không hỏi han gì nhiều, mấy thứ mang từ Tây Bắc về thì đợi khi Ngô Nhị Gia nghỉ ngơi rồi lấy ra sau cũng không muộn.

Chu Dã chở con về nhà.

“Lâu rồi không gặp, con trai cưng của bố.”

Lão Tam bật cười: “Bố, đừng có sến như vậy.”

Bó nó là như vậy đấy, cứ mở miệng gọi mấy đứa con trai là “con cưng”, “bảo bối”, chỉ có Lão Tứ là khoái, còn ba đứa lớn thì nghe mà lạnh sống lưng.

“Bố nhớ con chứ sao, cả mẹ con cũng thế. Lần này về nhà phải ở bên mẹ con nhiều vào đấy.”

“Vâng.” Lão Tam gật đầu.

“Lần đi này có gặp khó khăn gì không?” Làm bố, tất nhiên cũng muốn quan tâm con trai một chút.

“Có phải đi đánh trận đâu mà khó khăn gì chứ, chỉ là gặp gỡ người ta, xem đồ đạc, ngoài ra chẳng có gì cả.”

“Vậy thì tốt. Bên Hồng Kông bây giờ loạn lắm, bố không dám nói với mẹ con.”

“Bố không nói thì mẹ cũng biết, trước khi con đi mẹ đã dặn dò kỹ lắm rồi. Trên đời này có cái gì mà mẹ không biết đâu?” Lão Tam điềm đạm nói.

“Cũng đúng. Mẹ con nhạy bén như vậy mà.” Chu Dã cười “À, hội đấu giá đó thế nào?”

“Thì vẫn là cái kiểu hội đấu giá đó thôi.”

“Nghe con nói mà như chưa nghe gì luôn vậy.”

Lão Tam lảng sang chuyện khác: “Chiếc xe này Lão Tứ không thích, sao lại mua cái này?”

“Con muốn mua xe Mercedes, nhưng xe này cũng đâu đồng, rộng rãi, đủ cho cả nhà ngồi thoải mái. Mẹ con và anh hai đều thích.”

“Không mua cho mẹ chiếc ‘khoai tây nhỏ’ hả? Cho mẹ chạy đi làm.”

(‘Khoai tây nhỏ’ là cách gọi vui loại ô tô cá nhân đang thịnh hành lúc bấy giờ, vừa nhỏ gọn lại đẹp mắt.)

“Cái tính mẹ con ấy hả, làm gì chịu lái xe đi làm, mẹ con sợ bị chú ý lắm.” Chu Dã hiểu rất rõ tính vợ. Biết cô biết lái xe nên từng định mua riêng cho cô một chiếc, vậy mà bị cô từ chối ngay.

Lão Tam cũng không nói gì thêm, tựa đầu nghỉ ngơi.

Chu Dã nghiêng đầu liếc nhìn con trai, thấy ngũ quan có nét giống mình, không khỏi cười bất lực.

Đúng là con lớn thật rồi, có tâm sự gì cũng giấu trong lòng, chẳng nói gì ra nữa.

Loading...