Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 408.
Cập nhật lúc: 2025-06-27 10:00:37
Lượt xem: 185
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tắm rửa kỳ cọ xong về đến nhà thì Bạch Nguyệt Quý cùng hai anh lớn đã có mặt rồi, đang chờ hai bố con họ.
“Bố, sao bố còn cõng Lão Tứ về nữa vậy?” Lão Nhị (Đô Đô) hỏi.
Lão Tứ từ lưng bố tụt xuống, nói: “Anh Hai nói thế là sai rồi, nếu anh muốn thì cũng có thể trèo lên đó chứ sao, tranh thủ lúc bố còn cõng được, phải biết hưởng thụ chứ.”
“Ừ, anh Hai thử đi, tranh thủ lúc bố còn cõng được.” Chu Dã cười.
Lão Nhị lắc đầu lia lịa: “Thôi thôi, khỏi đi.”
“Ngại gì với bố ruột chứ? Vậy anh Cả làm mẫu một cái đi, cõng anh Hai lên thử xem?” Lão Tứ tiếp lời.
Lão Đại liếc nó một cái: “Em tưởng tụi anh cũng lệch giới tính như em à? Em sinh ra lộn làm con trai rồi, lẽ ra phải là con gái mới đúng.”
“Đúng đấy, đáng ra nên là con gái, mà nếu là con gái thì chắc dễ thương lắm.” Lão Nhị cũng hùa theo.
Sát thương thì không lớn, nhưng nhục nhã thì đầy đủ. Không phải bảo con gái là xấu, mà là rõ ràng biết nó là con trai, vậy mà cứ đòi nó làm em gái!
“Anh Cả, anh là đồ gan đen, sau này mà làm quan thì chắc chắn là loại quan lòng dạ đen tối nhất!”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Lão Nhị, nhìn kìa, nó nổi điên rồi kìa.” Anh Cả nói.
Lão Tứ tức đến không thốt nổi lời.
Lão Nhị bật cười, xoa đầu nó: “Chọc ai cũng được, đừng có chọc anh ấy, mười đứa như em cộng lại cũng không phải đối thủ đâu.”
Còn mấy trận đấu võ mồm của bọn nhỏ thì người lớn không bao giờ can thiệp. Ai nấy chỉ ngồi xem mà cười thôi.
Bạch Nguyệt Quý thì bị ánh mắt tóe lửa của Chu Dã dòm tới, lập tức tránh né: “Đi rửa tay hết đi, chuẩn bị ăn cơm!”
“Rửa tay ăn cơm thôi!” Lão Nhị hô.
Thế là cả nhà rửa tay rồi cùng ngồi vào bàn ăn.
Biết Lão Đại lợi hại nên Lão Tứ cũng không dám đụng vào nữa, thêm vào đó cũng bị bữa cơm hấp dẫn mà quên mất luôn mấy chuyện hồi nãy.
Hôm nay Lý Đại Ni nấu bữa cơm rất thịnh soạn: sườn hầm, thịt chiên xù, một con cá quế, thêm món vịt om bia.
Món vịt om bia là ăn ở ngoài thấy ngon nên về nhà Bạch Nguyệt Quý cũng làm thử, thành công rực rỡ, sau đó dạy Lý Đại Ni làm, giờ đã trở thành món ăn thường ngày trong nhà.
Bốn món mặn cộng với rau cải xào, khoai tây xào cà rốt, thêm một nồi canh rong biển đậu hũ.
Đừng tưởng nhiều như vậy là ăn không hết, nếu hôm đó Lão Tam cũng ở nhà thì còn phải làm thêm món nữa cơ!
Hai ba năm nay, Chu Dã với Bạch Nguyệt Quý mới thực sự hiểu thế nào gọi là “con trai đang tuổi lớn ăn sập nhà”, ăn khỏe kinh khủng.
Ngoài bữa chính, còn phải chuẩn bị thêm điểm tâm đồ ăn vặt để bổ sung, chứ không thì bữa chính thôi cũng không đủ.
Vì mấy anh em vận động nhiều lắm, kể cả Lão Đại, ngoài học còn chơi bóng rổ, bóng bàn, cầu lông…
Còn Lão Nhị với Lão Tứ thì khỏi nói, chẳng lúc nào ngơi nghỉ, ăn nhanh đói cũng phải.
Trên bàn ăn, mợ hỏi cháu trai lần này về được mấy hôm?
“Muốn ở bao lâu thì ở, ngoài đó cũng chẳng có chuyện gì cần cháu lo nữa rồi.” Chu Dã nói.
Bao nhiêu năm gây dựng cũng không uổng, giờ mà anh muốn ở lại thủ đô nửa năm hay cả năm cũng không thành vấn đề.
Có chuyện gì thì gọi điện bảo Cố Quảng Thu hay Lý Thái Sơn lo liệu là xong.
Chỉ có mấy chuyện liên quan đến tiền bạc thì anh vẫn thấy nên tự mình xử lý, không thể buông tay hoàn toàn được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-408.html.]
Bạch Nguyệt Quý hỏi: “Thế khi nào anh cho Dương Quân nghỉ phép một chuyến?”
“Dương Quân có được nghỉ không đâu phải anh quyết, là do Thái Sơn quản. Đại Ni à, nếu cháu nhớ Dương Quân thì gọi cho chú của cháu đi, nhờ chú xin phép giùm, không cần ngại.”
Lý Đại Ni không ngại gì, cười nói: “Để anh ấy làm việc ngoài đó đi, việc nhà không cần anh ấy lo.”
Mợ tiếp lời: “Lần sau để bà nói với bà nội các cháu, bảo bà gọi cho Thái Sơn một tiếng. Thật đấy, chuyện gì kỳ cục vậy, mấy người kia mỗi tháng còn tranh thủ về một chuyến, Dương Quân thì hai ba tháng chẳng thấy bóng dáng, đến nỗi Trân Trân sắp quên mặt bố nó rồi.”
“Xem hình mỗi ngày mà, nhớ chứ.” Lý Đại Ni cười.
“Con bé Trân Trân dễ thương thế mà lần trước gặp em lại không gọi em là anh, trong khi em cưng nó lắm luôn đó.” Lão Tứ vừa gặm đùi vịt vừa phụng phịu nói.
Lý Đại Ni cười nói: “Lần trước chị còn nhớ em ăn mất miếng bánh quy của Trân Trân đấy.”
Lão Tứ cười phá lên: “Cái gì cũng quên, riêng chuyện ăn là nhớ rõ ràng. Được rồi, lần sau em đền cho Trân Trân, tặng hẳn một hộp luôn.”
Lý Đại Ni cũng bật cười.
“Mẹ ơi, lúc con đi tắm với bố, bố nói lần này về là sẽ mua ô tô con đấy, mẹ không được cản nữa nha.” Lão Tứ lại quay sang nói với mẹ.
Bạch Nguyệt Quý đáp: “Mua đi.”
Giờ mua ô tô con cũng không phải chuyện gì to tát nữa, điều kiện gia đình hiện tại hoàn toàn cho phép.
Huống chi bây giờ cũng thật sự cần, bên ngoài có biết bao nhiêu cửa hàng đang vận hành.
Lão Tứ mừng rỡ: “Bố ơi, đến lúc đó bố dắt con theo nha, để con chọn xe cho bố!”
“Con cũng đi!” Lão Nhị lập tức nói chen vào, cậu cũng rất mê xe.
Lão Đại thì không hứng thú lắm, cậu dùng đũa chung gắp một miếng cá to cho cậu Cố và mợ: “Ông, bà, đừng chỉ lo cho bọn cháu ăn, hai người cũng phải ăn nhiều vào.”
“Có mà, nhiều đồ ăn thế này, cháu còn sợ ông bà đói sao? Lần trước đi khám sức khỏe, bác sĩ còn bảo ông bà dinh dưỡng quá mức nữa đấy.” Cậu Cố cười.
“Dinh dưỡng quá mức à?” Chu Dã ngạc nhiên.
“Chứ sao, giờ còn phải ăn thanh đạm hơn nữa cơ.” Mợ Cố tiếp lời.
Mấy năm gần đây, cả nhà đều có thói quen đi khám sức khỏe định kỳ mỗi năm một lần.
Hai ông bà lớn tuổi đã được bác sĩ nhắc nhở là nên ăn uống điều độ, không được ăn quá nhiều nữa.
Nghe vậy thì vừa buồn cười, vừa cảm khái.
Quả thật từ khi đi theo cháu trai và cháu dâu, hai ông bà mới có những ngày ăn uống đầy đủ dầu mỡ thế này, nhưng cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe thôi.
Nên giờ chế độ ăn của hai ông bà cũng có phần kiêng khem hơn trước.
Tuy nhiên, trước tấm lòng hiếu thảo của cháu lớn là gắp cá mời ăn, hai ông bà vẫn ăn, nhưng chỉ ăn một miếng đó thôi, sau đó thì dừng.
Không chỉ có cậu và mợ phải ăn kiêng, mà Bạch Nguyệt Quý cũng vậy.
Bao năm nay vóc dáng của cô vẫn giữ được như cũ, chính là nhờ việc kiểm soát chế độ ăn rất nghiêm khắc, cô chỉ ăn no tầm sáu phần là dừng.
Thịt, trứng, sữa đều ăn, nhưng chỉ ăn vừa đủ, vẫn lấy sức khỏe làm trọng.
Cho nên vóc dáng chưa bao giờ phì ra, dù giờ cũng đã ngoài ba mươi, nhưng thân hình vẫn thon gọn, phong thái hơn người.
Đồ ở cửa hàng thời trang ngoài kia, cỡ nào cô cũng có thể mặc vừa.
Không chỉ cô, mà Lý Đại Ni cũng không dám ăn nhiều. Cao 1m60 mà cân nặng vượt khoảng 65kg, sinh xong con gái rồi mà mãi vẫn chưa giảm xuống được.
Lý Đại Ni lo lắng muốn chết, nên cũng bắt đầu học theo cách ăn uống của Bạch Nguyệt Quý để kiềm chế lại.
Vì vậy, bàn ăn đầy đồ ăn này, cuối cùng cũng chỉ vào bụng Chu Dã và mấy cậu con trai là chính.