Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 407.

Cập nhật lúc: 2025-06-27 10:00:19
Lượt xem: 189

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Dã cũng không quá ngạc nhiên, chỉ để lại món đồ đó đợi Ngô Nhị Gia về rồi nhờ giúp giám định, sau đó anh quay về nhà.

Anh dĩ nhiên biết nhà mình ở đâu, căn nhà cách ngõ cũ trước kia chỉ khoảng nửa tiếng đi đường.

Từ xa đã thấy lão Tứ đang chơi đá bóng cùng Niên Sinh, Lý Đa và mấy đứa nhỏ khác.

“Lão Tứ, bố em về rồi kìa!” Niên Sinh vừa thấy chú họ Chu Dã liền vội vàng gọi to.

Lão Tứ vừa định đá bóng, nghe vậy liền quay phắt lại, thấy bố mình thì không thèm để ý đến quả bóng nữa, chạy thẳng đến bên bố.

Thằng bé đã mười tuổi, vậy mà vẫn thích làm nũng, vừa đến liền nhảy vọt lên lưng bố.

“Ui chà, con trai bố dạo này gầy đi rồi à, sao nhẹ hơn lần trước nữa nè.” Chu Dã nhấc con trai, cười nói.

“Con vận động nhiều, không có gầy!” Lão Tứ phản bác, rồi nói thêm: “Người bố nặng mùi quá.”

“Chứ còn sao nữa, trời thế này thì có ai thơm được đâu.”

“Vậy mình đi tắm đi, con kỳ lưng cho bố nha.”

Lão Tứ vừa nói vừa vẫy tay chào Niên Sinh, Lý Đa và mấy bạn khác: “Mấy cậu chơi tiếp đi nha, tớ đi tắm với bố đây.”

“Đi đi.” Niên Sinh, Lý Đa và mấy đứa khác tiếp tục chơi bóng.

Còn chuyện tụi nhỏ có nhớ bố mình không thì cũng không đến mức buồn bã gì, vì bố tụi nó mỗi tháng đều về ở vài ngày, không phải kiểu đi biền biệt cả năm không thấy mặt.

Chúng vui vẻ đá bóng, còn lão Tứ thì cả đường đều được bố bế bồng.

Chu Dã cũng chiều con.

Cái bản tính biết làm nũng của thằng con út này đúng là di truyền từ anh, hồi nhỏ anh cũng vậy.

Bố anh ngày xưa nuông chiều anh thế nào, giờ anh cũng nuông chiều lại đứa con này như vậy. Dù gì trong bốn đứa con trai, bố đứa lớn đều quá độc lập.

Làm nũng gì đó gần như là không tồn tại, nhất là Đâu Đâu, bị ảnh hưởng bởi bố nuôi là chính khách, đến tết năm nay còn quay lại nói chuyện đạo lý với anh nữa cơ…

Cho nên cái đứa út biết làm nũng này, dĩ nhiên là phải cưng rồi.

“Anh cả với anh hai đâu? Sao không ra đá bóng chung?”

“Hai anh ấy tháng sau có cuộc thi, giờ đang ở trường học bù nè.”

“…”

Về đến nhà, Lý Đại Ni đang hầm canh trong bếp, cậu Cố thì đang bón phân ngoài sân.

Nửa sân trồng toàn hoa cỏ của Bạch Nguyệt Quý, nhưng cũng chừa một khoảnh cho cậu Cố trồng rau dưa.

Còn mợ thì đang thu quần áo.

“Cậu, mợ, cháu về rồi.” Chu Dã cõng lão Tứ bước vào, cười nói.

Cậu Cố và mợ thấy cháu trai về, tất nhiên rất vui.

“Xuống đi cháu, cao lớn thế rồi mà còn để bố cõng nữa.” Mợ vừa cười vừa trách yêu.

Lão Tứ được bố cõng cả đường, vui vẻ lắm, cười hí hửng nhảy xuống: “Cháu là con út mà, tất nhiên phải để bố cõng nhiều hơn chứ, mấy năm nữa là hết cõng nổi rồi.”

“Không biết ngại à? Mười tuổi đầu rồi đó.” Mợ cười trêu.

Tuy nói là mười tuổi, nhưng thằng bé cao phổng lên nhanh chóng, giờ đã cao tới mét rưỡi, gần bằng mợ rồi, mà mợ lại không cao, còn già rồi nên hơi gù, giờ nhìn gần như không thấp hơn thằng bé là mấy.

Lão Tứ cười nói: “Cho dù cháu có lớn thế nào thì trong mắt bố cháu, cháu vẫn là con nít mà. Bố cháu cõng được thì bố vui, đúng không bố?”

“Đúng rồi, bố vui.” Chu Dã đáp.

“Bà xem, bố cháu chịu mà!”

Mợ chỉ biết cười lắc đầu.

“Vợ cháu chưa tan làm à?” Chu Dã nhìn đồng hồ hỏi.

“Chưa, chắc còn một lát nữa. Hai bố con đi tắm đi, về là vừa kịp.” Mợ đáp.

Chu Dã hỏi cậu: “Cậu, đi tắm cùng không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-407.html.]

“Cùng đi đi.” Mợ chen vào trả lời luôn.

Cậu Cố biết mình bị ghét bỏ, lầm bầm: “Ba ngày trước mới kỳ rồi, ngày nào cũng tắm rửa sạch sẽ, có bẩn gì đâu.”

Tắm với kỳ là hai chuyện khác nhau, tắm thì chỉ là rửa sơ, còn kỳ là từ đầu đến chân chà ra hết cả lớp bụi bẩn.

“Mang đồ đi.” Mợ không nghe lý do, phất tay ra lệnh.

Tuy hơi không tình nguyện, nhưng khi đã ngồi trong bể nước nóng, cậu Cố cũng thoải mái thở dài.

“Ngâm mình chút cũng sướng phết.”

Chu Dã cũng thấy rất thoải mái, ngâm nước xong liền để lão Tứ kỳ lưng cho mình.

Dù gì thì cũng từ Tây Bắc trở về, cho dù lúc về đã tắm rửa sạch sẽ, nhưng chưa kỳ thì trên người vẫn còn không ít bụi bẩn được kỳ ra.

Lão Tứ thì hả hê lắm: “Nếu con không kỳ sạch cho bố, thì tối nay bố đừng hòng được leo lên giường của mẹ con nhé, dơ thế này cơ mà!”

Chu Dã vừa để con kỳ, vừa trò chuyện, hỏi về chuyện học hành:

“Thành tích học tập trong lớp thế nào rồi?”

“Còn phải nói sao? Lần trước con đứng nhất lớp đấy.” Lão Tứ vênh mặt: “Chả có áp lực gì luôn.”

Nói xong thì lại bắt đầu buôn chuyện, hạ giọng thì thầm: “Bố, con nói cho bố nghe, anh cả đang yêu sớm đấy!”

“Cái gì?” Chu Dã hơi sững người, “Yêu sớm hả?”

Lão Tứ gật đầu: “Chứ sao nữa.”

“Sao con biết?”

“Anh hai nói với con.”

Vì anh cả dạo này thường mang nhiều đồ ăn vặt về cho nó, trong khi bản thân lại không thích ăn vặt. Vậy đồ ăn đó từ đâu ra?

Anh hai lén nói là do một bạn nữ trong lớp nhét dưới ngăn bàn của anh cả, đến bữa sáng cũng khỏi cần mang theo luôn cơ mà.

Thế này chẳng phải là yêu sớm thì là gì.

Chu Dã nghe thì bật cười, nhưng vẫn nghiêm mặt dặn: “Con bây giờ là học sinh, phải lấy học tập làm trọng, mấy chuyện yêu đương này không được nghĩ tới.”

“Lời này bố phải nói với anh cả ấy, anh ấy hay được mấy bạn nữ thích lắm.” Lão Tứ đáp.

“Anh cả cháu không có yêu sớm, anh hai cũng không có, nhưng cái cô bạn gái nhỏ kia của cháu thì phải để bố cháu hỏi cho rõ mới được?” Cậu Cố ở bên cạnh không nể nang gì, vạch trần luôn.

Lão Tứ muốn bịt miệng cậu Cố luôn mà không kịp, bị phản dame quá bất ngờ.

Chỉ còn biết cười gượng nhìn bố: “Ông lớn tuổi rồi, hay nói linh tinh ấy mà. Con làm gì có yêu sớm chứ, mới mười tuổi thôi.”

Chu Dã hừ nhẹ cười thành tiếng. Cái thằng con út này đúng là rất có duyên với con gái.

Từ lúc còn ở mẫu giáo đã biết mang kẹo dụ các bạn nữ thơm má rồi, ranh ma khỏi nói.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Học hành cho giỏi vào, đừng có lo mấy cái chuyện vớ vẩn kia.” Chu Dã dặn dò.

“Chắc chắn rồi, con đứng đầu lớp mà!”

“Thế xếp hạng toàn khối thì sao?”

“Toàn khối con đứng thứ năm, vì bài văn bị trừ điểm, không thì con là giỏi nhất rồi.”

“Lần tới mà đứng đầu khối, bố mua cho con một đôi giày mới.”

“Bố ơi, tiêu chuẩn gì mà cao thế, cũng phải từ từ chứ, ít nhất cũng phải nhích lên hạng tư đã chứ, giờ bắt một phát lên nhất luôn.” Lão Tứ kêu trời.

Chu Dã cười: “Cũng được, lần sau đứng thứ tư thì bố mua cho.”

Lão Tứ mới hài lòng: “Giày không cần vội, nhưng mà bố, vụ xe con bố nhớ nha!”

“Mấy bữa nữa là có.” Chu Dã đáp.

Cậu Cố chen vào: “Thật muốn mua ô tô hả?”

Giờ các cụ cũng biết giá xe ô tô con bao nhiêu rồi, mấy vạn tệ lận.

“Mua chứ ạ, giờ cần dùng rồi.” Chu Dã gật đầu.

Cậu Cố biết cháu trai mình ở ngoài có nhiều cửa hàng, cũng không nói gì thêm, đúng là cần thật.

Loading...