Thập Niên 70: Cô Vợ Xinh Đẹp Nằm Chơi Cũng Thắng - Chương 227

Cập nhật lúc: 2025-12-22 10:45:58
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vui quá mất.

Chiều đến, hai đứa nhỏ cứ mân mê rời tay đống đồ bố gửi, nhất là đôi tượng ông Thỏ, cũng giống như mấy con hổ đất của chúng, đều nặn từ đất sét nung lên, màu sắc rực rỡ, cực kỳ thích mắt. Điềm Bảo bắt đầu biên câu chuyện cho Phán Phán : ông Thỏ nam là bố, bà Thỏ nữ là , còn hai con hổ đất là Điềm Bảo và Phán Phán.

"Bố hôn , bố hôn Điềm Bảo , bố hôn Phán Phán ..." "Mẹ hôn..."

Hai đứa trẻ chơi đùa mệt, Lâm Thúy mà chỉ thầm. Vốn dĩ cô chẳng quan trọng việc Lục Thiệu Đường về , nhưng từ khi gặp , thấy các con nhớ bố như thế, Lâm Thúy cảm thấy thôi thì về vẫn hơn. Có một đàn ông cao trai cả ngày lượn lờ mặt, cô ngắm cũng sướng mắt mà, đúng ?

"Mẹ ơi, mặt đỏ thế?" Phán Phán đột nhiên chằm chằm Lâm Thúy hỏi.

Lâm Thúy đáp: "Ái chà, ớt băm cay đấy, các con mau dậy chỗ khác , kẻo tinh dầu ớt cay mắt bây giờ."

Cô đang ớt băm, ớt trồng ngoài sân lúc thi chín đỏ, từng mảng mắt. Ngoài ớt băm tươi, cô còn dùng kim chỉ xâu một ít treo bên cạnh cửa để phơi khô. Trên khung cửa nhà nông lúc nào cũng treo sẵn tỏi, ớt, cần dùng là lấy ngay.

Cô mài d.a.o thật sắc, c.h.ặ.t đ.ầ.u cá để món đầu cá hấp ớt băm. Lại thêm một món canh đậu phụ trai sông, cho thêm ít lá hẹ thì thơm ngọt cực kỳ. Cô còn lọc thịt cá thành từng lát mỏng, ướp với lòng trắng trứng để một nồi cá vược nấu dưa chua theo công thức tự chế. Không dưa muối chính tông, cô dùng các loại rau củ muối chua tự , bên trong củ cải, bắp cải, đậu đũa, gừng và cải thảo muối chua. Dù dùng nguyên liệu gì nữa, một nồi cá thế khai vị thơm ngon.

Cô còn cắt thêm ít ớt khô vụn, hào phóng dội lên một gáo dầu sôi sùng sục, ngay lập tức mùi thơm đặc trưng của dầu nóng quyện với ớt bốc lên ngào ngạt. Mùi hương đó theo gió thu lan tỏa, thể hàng xóm thèm đến phát . Nước canh cá đậm đà cũng lãng phí, ngày mai nấu rau tiếp, cuối cùng sẽ húp sạch sót một giọt.

Trứng vịt muối tự ướp xắt một đĩa, thêm món bí ngô xào lòng đỏ trứng cho mấy đứa nhỏ. Chỉ vì món mà Lục An bây giờ cứ một câu "thím ba", hai câu "thím ba", miệng ngọt xớt.

Bữa tối thịnh soạn, thịt, cả nhà ăn uống vui vẻ. Hôm nay Lục Tú Tú, con gái lớn của cả Lục cũng về ăn tết. Anh cả Lục cứ liên tục dặn dò con gái: "Tú Tú, học cho khéo để sớm thợ may, kiếm tiền mua thịt cho bố ăn nhé." Bà Phương suýt nữa thì lấy đũa quất cho một trận. Chị dâu cả vội gắp miếng thịt cá nhét miệng chồng để khỏi lỡ lời mà ăn đòn.

Bố Lục cũng vui, ba năm nay thể về ăn Tết, thật là quá, ông hào phóng bảo các con trai con dâu cùng nhấp vài chén rượu nhỏ. Kết quả là phần của Lâm Thúy và chị dâu cả đều chui tót bụng cả Lục.

Ăn xong, bà Phương chia bánh nướng, lựu và táo cho mấy đứa nhỏ, đứa nào cũng ăn uống thỏa thích. Vừa ngoảnh ngoảnh thấy Điềm Bảo và Phán Phán .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-xinh-dep-nam-choi-cung-thang/chuong-227.html.]

Lâm Thúy bảo: "Chắc cổng , để con xem ."

Cô nhẹ chân nhẹ tay bước tới, thấy hai đứa nhỏ đang bậc cửa lớn, tay chống cằm, ngửa mặt vầng trăng to tròn.

Điềm Bảo : "Em ước gì tối nay bố thể về đón Trung thu nhỉ." Phán Phán bảo: "Biết ngủ một giấc dậy là thấy bố ?" Điềm Bảo hỏi: "Anh bảo bố nhớ ?" Phán Phán khẳng định: "Chắc chắn là nhớ chứ, nếu ngày nào cũng mơ thấy bố?" Điềm Bảo ngập ngừng một lát: "Anh , bảo liệu bố cưới một công chúa ở bên ngoài, sinh cho một đứa em trai em gái ?" Phán Phán giật : "Không đời nào! Thời công chúa?" Điềm Bảo cãi: "Thế Tiết Bình Quý..." Phán Phán ngắt lời: "Tiết Bình Quý là cái thá gì? Bố hơn ông nhiều. Mẹ cũng hái rau dại !"

Lâm Thúy: "..." Hai đứa học mấy cái thế? Kim Bình Nhi kể chuyện cho ?

Trung thu mà hai đứa nhỏ hằng mong đợi với hy vọng bố sẽ cho một điều bất ngờ - bố đột ngột về nhà - rốt cuộc thành hiện thực.

Sáng hôm , hai đứa nhỏ lạ kỳ là cứ giường, nhất quyết chịu dậy, như thể chỉ cần mở mắt thì trời sáng, bố vẫn khả năng sẽ về . Phán Phán nhịn tiểu đến mức mặt mũi biến sắc. Mọi trong nhà ăn cơm xong xuống đồng hết cả, Lục Tú Tú cũng đạp xe thăm đẻ , Lâm Thúy phòng gọi con dậy ăn cơm.

Điềm Bảo đang bộ sầu đời, học theo dáng vẻ ngâm thơ của ông nội, tay trái ôm ông Thỏ, tay vung vẩy: "Ông nội trăng đến Trung thu càng thêm sáng, đến Trung thu càng thêm nhớ nhung. Haiz, con bệnh tương tư ."

Lâm Thúy ngớt, liếc thấy Phán Phán đang nhịn đến mức đó, cô vội nhắc: "Nhịn nữa là hỏng mất 'vòi' đấy, ông Thỏ đang con kìa."

Phán Phán lầm bầm: "Mẹ ơi, thế đêm qua bố về ạ?"

Lâm Thúy nỡ để con thất vọng, đành thuận miệng bịa đại: "Có về chứ, nửa đêm về kịp uống ngụm nước nào vội vàng ngay ."

Điềm Bảo và Phán Phán bật dậy như lò xo, mỗi đứa ôm một ông Thỏ: "Thật ạ?" Đôi mắt to tròn sáng lấp lánh đầy kinh ngạc và vui sướng.

Lâm Thúy: "..." Lừa trẻ con thấy tội quá mất, cứ hết lời dối đến lời dối khác. Để thu hẹp phạm vi lời dối tránh lộ, cô khẽ: "Thật mà, bố lén trèo tường , chỉ và bà nội thôi. Còn ông nội với các bác hôm qua uống rượu đều ngủ say như c.h.ế.t, chẳng thấy gì ." Biết nhiều quá, hai đứa nhỏ cứ bám lấy hỏi han thì dễ lộ lắm. Mẹ chồng cô thì kinh nghiệm vụ .

Hai đứa nhỏ sốt sắng: "Bố gì ạ? Bố gì ạ?" "Ông nội cũng ngủ say ạ? Ôi tiếc quá, chúng con cũng ngủ say mất ." Tuy miệng tiếc nhưng chừng việc ông nội cũng ngủ quên chúng thấy an ủi phần nào.

Lâm Thúy bảo: "Bố chỉ kịp hôn lên bàn tay nhỏ của Điềm Bảo, hôn lên cái chân thối của Phán Phán thôi."

Loading...