"Chị ba!" Lâm Hạ thấy Lâm Thúy thì mừng rỡ, thấy cô cùng chồng và bà cụ Khương cùng mua rau thì càng ngạc nhiên hơn.
Mọi trò chuyện vài câu ai về nhà nấy.
Bà cụ Khương về đến nhà, thấy con trai cả Khương Vệ Đông đang báo, bàn đặt một con gà vàng ruộm, thơm nức mũi. Bà cụ Khương thật sự thấy bực , cái thằng con rõ ràng là bà đẻ , tự tay nuôi lớn, mà càng lớn bà càng hiểu nổi tính nết nó.
Bảo là nó lười nó ham ăn thì ít còn giống con , đằng nó cứ canh con gà mà chẳng thèm đụng một miếng. Đàn ông ngoài ba mươi mà màng vợ con, nhà cửa ấm cúng thì thật bình thường, thật chẳng đắn tí nào! Nếu ngày nào cũng để mắt tới con trai, nó sống kỷ luật, bà Khương nghi ngờ nó thói "đoạn tụ" (thích nam giới) như trong kịch hát .
Bà kìm nghĩ đến Lâm Thúy, cô bé đó xinh xắn bao, còn sinh đôi một bề, kiểu gì cũng thấy xứng đôi với con trai bà. Bà cụ vốn là thính tin, luôn những đường dây ngóng mà khác ngờ tới. Bà tình cờ chồng Lâm Thúy " còn", bà tiếc cho cô, thấy cô với con trai đúng là một cặp trời sinh.
Lúc Khương Vệ Đông đang mải báo. Anh là quân nhân chuyển ngành, tình cảm sâu đậm với quân đội, báo Nhân Dân thể hàng ngày nhưng báo Giải Phóng Quân thì nhất định xem mỗi ngày. Tất nhiên ngày nào cũng báo mới, một tuần hai mới là lắm . Số báo tình cờ giới thiệu về vài vợ lính, một tên đặc biệt: Lâm Thúy.
Anh cảm động những hy sinh của vợ lính và chồng cô dành cho gia đình và đất nước, lòng bùi ngùi, định xem địa chỉ liên lạc để thầm lặng gửi chút tiền giúp đỡ.
Bà cụ Khương bắt đầu lải nhải: "Anh đúng là cái đồ thanh cao, bản thì sạch sành sanh, mặc xác bà già đen nhẻm đen thui, chẳng sợ. Hừ, bảo mua hộ lọ cao t.ử thảo thì gì mà cửa . khinh! Mua lọ cao Tam Hoàng mà là cửa ? Người cửa ai thèm tốn tiền? Người đòi việc , đòi giấy phép kìa! đòi cái đó ? đòi cả bao tải mang bán ? Chậc chậc, ngợm dáng thế , tối ngày cắm mặt tờ báo, cho lắm chữ nghĩa nó trôi hết !"
Bà cầm cái chổi, bực bội quét nhà, chân con trai dẫm đến bà quét ngay đến đó. Khương Vệ Đông bó tay: "Mẹ, rốt cuộc gì?"
Bà cụ Khương: "Cái cô con dâu nhà họ Tiền ở xưởng , tên là Lâm..."
Khương Vệ Đông: "Lâm Hạ, hả ?"
Bà cụ Khương: ", là Lâm Hạ, cô đứa em gái, năm nay hơn hai mươi, hai đứa sinh đôi long phượng, chắc bốn năm tuổi ."
Khương Vệ Đông: "Người gì ? Tranh mua rau ? Con giúp đ.á.n.h đấy."
Bà cụ Khương: "Em gái cô tên Lâm Thúy, xinh nhất hạng. Không chê , chứ phí cả cái hình cao lớn , cả đời thấy ai như thế ."
Khương Vệ Đông: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-xinh-dep-nam-choi-cung-thang/chuong-218.html.]
Bà cụ Khương bắt đầu lải nhải, mục đích cốt lõi chỉ một: bắt Khương Vệ Đông xem mắt Lâm Thúy. Khương Vệ Đông lập tức từ chối. Bà cụ Khương bắt đầu đập thúng đụng nia, quẹt nước mắt: "Sao khổ thế , giá mà giống con nhà , hiền lành chất phác, cậy miệng nửa lời thì chẳng gì. Đằng đường đường là giám đốc nhà máy, lúc họp hành thì cái mồm dẻo quẹo khéo léo thế mà khéo léo rước cho một đứa con dâu về?"
Mặt Khương Vệ Đông xanh mét: "Mẹ, con dâu , cô mất nên mới con dâu nữa thôi."
Bà cụ Khương giận quá, cầm chổi đuổi đánh: "Anh đừng chạy, đó cho !" Khương Vệ Đông im cho bà đánh. Bà cụ đ.á.n.h gãy mất một nan chổi, xót xa xuýt xoa: "Cái chổi của ơi, mày khổ quá mà."
Khương Vệ Đông: "... Mẹ, ăn gà ."
Bà cụ Khương: " mang cho con dâu ăn." Nói xong bà bưng con gà thẳng.
Lâm Thúy đang cùng Lâm Hạ giúp bà Tiền nấu cơm thì thấy bà cụ Khương bưng con gà sang. Lâm Thúy ngạc nhiên: "Bà Khương ạ?"
Bà cụ Khương ấn con gà tay cô: "Cháu ơi, cháu đến nhà máy cán thép là địa bàn của bà già , nhất định bà tiếp đãi cháu."
Lâm Thúy vội từ chối, bà cụ Khương lập tức nháy mắt, bộ như hai bí mật chung, đừng từ chối kẻo thấy nghi ngờ. Lâm Thúy bà lòe, cứ tưởng bà để nhờ mua thêm cao t.h.u.ố.c nên đành nhận. Lâm Hạ lấy tiền đưa cho bà Khương, thời buổi tiền chắc mua gà nên đưa tiền cũng là để nhận lấy cái tình. Bà cụ Khương nhất quyết lấy nhưng cuối cùng đành nhận, năm bảy lượt mời Lâm Thúy sang nhà chơi.
Bà Tiền thấy Lâm Thúy và bà cụ Khương thiết như thì càng thêm nồng hậu với cô và chị dâu cả. Chẳng mấy chốc Tiền Lập Sinh về, thấy Lâm Thúy và chị dâu cả cũng vui vẻ, niềm nở chào hỏi: "Mẹ ơi, nhà hết thịt ? Để con ngoài tìm mua thêm món mặn."
Bà Tiền ngay: "Không cần , của Giám đốc Khương mang sang một con gà ."
Chương 78: Phiếu xét nghiệm
Tiền Lập Sinh kinh ngạc bà, Giám đốc Khương ư? Tặng gà cho ăn ? Chuyện là ?
Mẹ Đồng và Đồng Ái Liên ở nhà bên thấy thì bắt đầu thầm thì bàn tán. Mẹ Đồng: "Nhà họ Tiền kết nối với Giám đốc Khương ? Thế chẳng Tiền Lập Sinh sắp lên quản đốc phân xưởng ?" Đồng Ái Liên: "Có Lâm Hạ là với Giám đốc Khương nhỉ?"
Đồng Ái Liên bắt đầu lôi kéo chồng thầm thì, giục mau chuẩn quà cáp để sớm đem sang biếu Giám đốc Khương.
Bữa tối nhà họ Tiền vốn đơn giản, chỉ là mấy món rau xào nấu qua loa, nhưng nhờ con gà bà Khương mang sang mà thịnh soạn hơn hẳn. Tiền Lập Sinh tỏ cực kỳ niềm nở với Lâm Thúy và chị dâu cả, cứ liên tục giục hai ăn gà. Bà Tiền cũng chẳng chút ý kiến gì.