Căn phòng vốn đang vô cùng náo nhiệt, lập tức im bặt.
Mọi đều đổ dồn ánh mắt về phía Cố Cẩn.
Cố Cẩn đen mặt, buổi sáng còn cảm thấy Tần Du dường như đổi, trở nên bình thường, bây giờ xem , cái vẻ điềm tĩnh như thấu sự đó đúng là do nghĩ nhiều!
Cô vẫn là phụ nữ não như , cả ngày chỉ gây chuyện, mua thức ăn mà cũng thể đ.á.n.h với !
Người đến báo tin rõ Cố Cẩn tuy kết hôn với Tần Du, nhưng quan hệ hai thực sự .
Lúc thấy Cố Cẩn rõ ràng đang tức giận, còn đổ thêm dầu lửa: “Thím Xuân Tần Du trộm tiền của mua một cái khăn lụa.”
“Cái khăn lụa đó giờ vẫn đang buộc cổ nó kìa! Màu hồng hồng phấn phấn, là đắt tiền!”
Khăn lụa màu hồng phấn?
Người đàn bà gan to , thật sự dám lấy tiền của mua khăn lụa?
Những bạn thanh niên trí thức của sôi nổi dậy: “Chúng cùng xem .”
Cố Cẩn gật đầu, đầu về phía nhà thím Xuân.
Đến nơi, mới phát hiện, thứ cổ Tần Du khăn lụa gì, mà chỉ là một mảnh vải thường mà mấy hôm thành phố mua sách, ông chủ hiệu sách tiện tay đưa cho để bọc sách mà thôi.
Trước đây chỉ thấy phụ nữ ngốc, gây sự vô cớ, chứ tật trộm tiền tham lam vặt vãnh như .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Bây giờ đây là hiểu lầm, bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Lúc , Tần Du thím Xuân túm tóc đến rối bù, trong mắt ngấn lệ, trông đáng thương hết mực.
Hắn bên cạnh thêm vài câu thím Xuân mắng Tần Du, cũng đoán đầu đuôi ngọn ngành, nhíu mày, cất giọng lạnh lùng: “Cái túi tiền đó là của .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-6-day-la-toi-tang.html.]
Tất cả ở đó đều sững sờ.
Tần Du cũng đầu , đến đây?
Thím Xuân đang định thêm những lời độc địa hơn đều nuốt ngược bụng, hoảng hốt mờ mịt Cố Cẩn đang ở cửa sân.
Mọi đều , Cố Cẩn và Tần Du quan hệ , Cố Cẩn ngày nào cũng trốn Tần Du như trốn tà ?
Sao bây giờ còn mặt giải vây cho cô?
Bà nhanh lấy tinh thần, tiền rơi tay bà , thì lý nào nôn !
Bà quyết c.ắ.n c.h.ế.t nhả: “Cậu là của thì là của ? Cậu Cố, thể vì văn hóa mà bắt nạt ai thì bắt nạt. Cậu bằng chứng ?”
Cố Cẩn sắc mặt lạnh nhạt, thản nhiên mở miệng: “Ở góc của cái túi tiền đất, thêu một chữ ‘Cố’, thể chứng minh là của .”
Thím Xuân sững , hình như lúc nãy bà thấy một chữ ở góc túi thật, nhưng bà chữ “Cố”, cũng để tâm.
Mặt bà nóng bừng lên, nhưng vẫn cố vớt vát: “Thực thì chỉ nhặt cái túi tiền thôi, lúc nhặt nó trống rỗng ! Chỗ… chỗ tiền nhất định là nó trộm mua đồ , xem cái khăn lụa cổ nó kìa, là rẻ tiền!”
Thím Xuân bắt đầu kéo cái khăn cổ Tần Du.
Tần Du siết đến sắp ngạt thở, nhưng vẫn dám buông tay, nếu chuyện thắt cổ tự tử mà truyền ngoài, cô thế nào?
Lúc , Cố Cẩn bỗng nhiên bước tới, tách hai , một tay kéo Tần Du lưng .
“Cái khăn , là mấy hôm từ tỉnh về mua, tặng cho cô .”
“Cậu Cố, … …” Thím Xuân hoảng hiểu, “Cậu… tặng lúc nào?”
Cố Cẩn lạnh hỏi : “Sao thế, gì, cũng báo cáo với thím Xuân một tiếng ?”