Tần Chấn Bân thật sự sợ đôi vợ chồng son .
Công xã Linh Khê sự dẫn dắt của ông, hoạt động sản xuất vẫn luôn tiến hành sôi nổi, huyện khen ngợi nhiều .
Cho đến năm ngoái, một đám thanh niên trí thức chỉ phá hoại kéo đến, cầm đầu đám phá rối chính là Cố Cẩn.
Cố Cẩn đến, ông trở tay kịp.
Lại ngờ, Tần Du cũng dính .
Cậu thanh niên trí thức Cố Cẩn kiêu ngạo khó thuần, tuy kết hôn, nhưng chuyện nhà họ thì bao giờ ngớt.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Đầu tiên là chuyện hai với bắt quả tang, Tần Du sống c.h.ế.t đòi gả, Cố Cẩn sống c.h.ế.t cưới.
Sau đó ông dùng tội lưu manh dọa Cố Cẩn, Cố Cẩn mới miễn cưỡng đồng ý cưới Tần Du.
Vừa mới cưới xong, thì đến báo án, rượu nhà Tần Du trộm, ông điều tra, mới uống rượu là Cố Cẩn.
Trong mắt ông , Cố Cẩn chính là một con ngựa hoang từ thành phố về, còn Tần Du chỉ là một con thỏ trắng nhỏ, thể nào thuần phục nổi , cho nên ngày nào cũng lắm chuyện.
“Chú, cháu đăng ký. Đi cứu tế ạ!” Nụ mặt Tần Du giảm, hàm răng trắng tinh ánh mặt trời trông càng thêm nổi bật.
“…” Tần Chấn Bân sững vài giây, cảm giác như ảo giác, cực kỳ chắc chắn mà hỏi : “Du Nhi, cháu cháu đang gì đấy?”
“Chú, cháu . Cháu đăng ký. Đi cứu tế!” Tần Du vô cùng chắc chắn.
Trên mặt Tần Chấn Bân lộ một nụ vui mừng, ông vỗ vỗ vai Tần Du, thở dài một : “Du Nhi , cháu giác ngộ , chú mừng! mà, vùng thiên tai nơi cho cháu . Ngoan, về ! Đừng để cháu tìm.”
“Chú, chú cứ ghi tên cháu . Nếu cháu , chú gạch tên cũng mà.” Tần Du nhanh chậm, Tần Chấn Bân trông thì hung dữ, nhưng đối với nhà các cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-vua-danh-da-vua-quyen-ru/chuong-18-co-that-su-da-thay-doi.html.]
Tần Chấn Bân thấy cái giọng điệu của Tần Du, vẻ giống như đang đùa, liền với bí thư chi bộ bên cạnh: “Vậy cứ ghi tên .”
Tần Du , hô khẩu hiệu: “Chú, chú yên tâm, cháu sẽ , là nhất định sẽ . Chúng là một thành viên của xã hội chủ nghĩa, trách nhiệm và nghĩa vụ cống hiến cho tổ quốc.”
“…” Tần Chấn Bân cảm thấy ảo giác.
Cả cái công xã , mà thấy khác mổ gà cũng , chính là Tần Du.
Người mà theo ông nội khám bệnh, thấy chân chút m.á.u mà cũng ngất xỉu, cũng là Tần Du.
Làm cái gì cũng hỏi , chút chủ kiến nào, cũng là Tần Du.
Cô gây thêm phiền phức cho công xã là , cống hiến cho quốc gia? Loại chuyện , dính dáng gì đến cô cả.
“Chú, cháu về dọn dẹp một chút, sáng mai gặp ạ.” Tần Du chào tạm biệt ông, bước đàng hoàng.
Tần Chấn Bân nhíu mày càng chặt, con bé Tần Du , nụ trấn định, ánh mắt kiên định, cách chuyện, dáng , dường như đổi thành một khác… Ông giống như là đầu tiên thấy cô chủ ý như .
“Đội trưởng, ghi tên Tần Du ? Con bé thì gì? Hay là gạch tên nó ?” Bí thư chi bộ Vương Đại Khang hỏi.
Tần Chấn Bân suy nghĩ hai giây, quyết đoán : “Phải ghi! Ngay cả Tần Du cũng cứu tế, thì những khác còn lý do gì mà ?”
Vương Đại Khang nghĩ cũng , gật gật đầu: “Được.”
ngờ Tần Chấn Bân nghĩ nghĩ, lập tức đổi ý, thận trọng mà : “Không . Tên của Tần Du, cứ tạm thời để đó . Đừng với những khác.”
Vương Đại Khang bên cạnh thái độ đổi xoành xoạch của Tần Chấn Bân cho hiểu .