Thập Niên 70, Cô Vợ Dễ Mang Thai Bị Quân Thiếu Tuyệt Tự Sủng Khóc - Chương 271: Giữa những lời đàm tiếu, Tạ Thái tử gia bảo vệ vợ

Cập nhật lúc: 2025-09-13 15:50:56
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Xu theo ánh mắt Tạ Lan Chi , đỡ cái bụng bầu lặng lẽ hai bước, giấu lá bài đang bày bừa bàn phía .

Đôi mắt cô tròn, chột : "Em chơi, là họ chán quá nên bày để giải khuây."

"..." Tần Hải Duệ.

"..." Lãng Dã.

"..." Đội trưởng Lưu.

Ánh mắt của ba đồng loạt về phía Tần Xu, đang dối mà mặt đỏ tim đập, còn tỏ đầy vô tội.

Rõ ràng là cô tự thấy chán nên bày trò để giải khuây.

Sao đến cuối cùng, thành của bọn họ!

Tạ Lan Chi biểu cảm của mấy trong phòng, đoán đại khái.

Tần Xu thẩm vấn chính thức theo thủ tục, cũng chịu uất ức, tâm trạng qua vẻ .

Tạ Lan Chi thở phào nhẹ nhõm, sải bước tiến lên, ôm chặt Tần Xu lòng.

Anh nhẹ giọng : "Em bắt nạt là ."

Tần Xu ngửi thấy mùi hương mát lạnh đầy lãnh đạm quen thuộc, chu môi đỏ, tủi mách tội.

"Bị bắt nạt chứ! Tên đầu gấu Hoàng Bưu ở đây bắt nạt em!"

"Hắn em ngủ với ! Còn ác ý lớn với con trai !"

Tạ Lan Chi coi như ai, cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng đầy yêu thương lên đỉnh đầu Tần Xu.

"Anh dạy dỗ , sẽ trả giá đắt."

Hoàng Bưu hiện tại c.h.ế.t cũng tàn phế, thu thập đủ tội trạng, cũng đủ để uống một vò!

Tần Xu ngước đầu, chớp chớp đôi mắt vô tội: "Nghe thế lực lớn, Thích Phó Bí thư chỗ dựa."

Ánh mắt Tạ Lan Chi tối , ngữ khí chắc chắn : "Không sợ, Thích Minh Uy sẽ chỗ dựa cho một tên du côn lưu manh, việc hẳn là hiểu lầm gì đó."

Thích gia ở Kinh Thành, là một gia tộc quan chức thực sự.

Một chữ 'quý' thể đơn giản để khái quát nền móng của Thích gia.

Thích Minh Uy của Thích gia, thể nào giao du với đám du côn lưu manh.

Tần Xu đầy nghi hoặc hỏi: "Thật ?"

Tạ Lan Chi gật đầu, kiên nhẫn giải thích: "Thích Minh Uy tính tình kiêu ngạo, hành sự cẩn thận chặt chẽ, bởi vì vị trí hiện tại của Thích lão, Thích Minh Uy càng cực kỳ quý trọng danh tiếng, tuyệt đối trộn lẫn với đám Hoàng Bưu."

Tần Xu chỉ ngón tay nhỏ về phía đội trưởng Lưu xa: " vị đội trưởng Lưu Thành , còn đội trưởng La Dũng của bộ phận giam giữ, đều Thích Minh Uy chỗ dựa cho đám đủ hạng của Hoàng Bưu.

Cứ lấy chuyện hôm nay mà , đồn cảnh sát cứ như do Hoàng Bưu mở , coi đây như nhà , gì thì !"

Đôi mắt đen sắc bén của Tạ Lan Chi thẳng tắp hướng về phía đội trưởng Lưu: "Ông bằng chứng gì, Thích Minh Uy tự chỗ dựa cho Hoàng Bưu?"

Dù là ánh mắt ngữ khí chuyện của , đều mang theo khí chất sát phạt của .

Sắc mặt đội trưởng Lưu căng thẳng vị Tạ gia Thái tử gia khí độ phi phàm mắt.

Biểu cảm của Tạ Lan Chi luôn điềm tĩnh, nụ thậm chí đạt đến đáy mắt, khí chất nho nhã tự phụ bẩm sinh, thái sơn sụp đổ cũng vẫn điềm nhiên như .

Cách chuyện tao nhã bất phàm, đối nhân xử thế như , khiến cảm nhận cảm giác áp lực.

Rất rõ ràng, là con cháu thế gia hun đúc trong môi trường gia đình đại viện.

Đội trưởng Lưu lấy hết dũng khí, mở lời tiếp: ", một nhân vật nhỏ bé nào , là phía bảo chúng nhắm một mắt mở một mắt với Hoàng Bưu và tổ chức của ."

Đôi con ngươi đen như ngọc của Tạ Lan Chi lóe lên tia sáng nguy hiểm, giọng trầm thấp đầy từ tính và ôn hòa, nhẹ nhàng : "Nếu bằng chứng, thì đừng bừa, Thích Minh Uy tuy dòng chính của Thích gia, nhưng cũng là con cháu gia tộc coi trọng, cẩn thận tự rước họa , hối hận cả đời."

Con cháu Thích gia, hiện nay đang ở đầu sóng ngọn gió, hành sự lẽ khó tránh khỏi cao điệu, nhưng tuyệt đối chuyện hạ thấp phận.

Phần lớn con cháu thế gia đều giữ kiêu ngạo, những nhân vật nhỏ như Hoàng Bưu, căn bản lọt mắt họ.

"Vâng ..." Đội trưởng Lưu khúm núm đáp lời.

Ông rũ mắt xuống, lướt qua vài phần khinh thường, cùng với sự thất vọng dầy đặc.

Vốn tính toán để Tạ gia Thái tử gia của Kinh Thành, cùng Thích Minh Uy lâu lộ mặt, hai phát sinh mâu thuẫn thể hòa giải.

Lại tiện thể dẹp gọn tên tội phạm pháp luật, thiên lý Hoàng Bưu , để dân chúng bớt hoang mang.

Nào ngờ, vị Tạ gia Thái tử gia , cũng là một kẻ bắt nạt yếu.

Điều thật sự trời giúp họ Vân Quyến.

Để một súc sinh như Hoàng Bưu, tiếp tục hại một phương.

Đội trưởng Lưu trong lòng mượn đao g.i.ế.c , sợ là thất bại thảm hại, sự kính trọng và sợ hãi mặt ông nhanh chóng tiêu tan.

Ông công bằng : "Mọi việc rõ, Tạ đại tá thể đưa phu nhân của ngài về ."

Thái độ của Lưu Thành đổi rõ rệt, xem nhẹ cũng khó.

Đôi lông mày của Tần Xu nhíu chặt, một chút ấn tượng với Lưu Thành cũng tiêu tan.

Ánh sáng lạnh trong mắt Tạ Lan Chi lóe lên, gương mặt tuấn tú nho nhã nở nụ ôn hòa, kéo một chiếc ghế bên cạnh , ấn Tần Xu xuống.

Anh gọi một tiếng: "A Mộc Đề!"

"Có!"

A Mộc Đề đang canh giữ ngoài cửa, xách s.ú.n.g bước .

Đôi mắt đen sâu thẳm của Tạ Lan Chi đội trưởng Lưu, giọng trầm thấp nhẹ như .

"Đi đem Thích Minh Uy tới đây cho , mặc kệ đó đang ở , giờ phút đang gì, nửa tiếng , thấy !"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-de-mang-thai-bi-quan-thieu-tuyet-tu-sung-khoc/chuong-271-giua-nhung-loi-dam-tieu-ta-thai-tu-gia-bao-ve-vo.html.]

"Rõ!"

A Mộc Đề gọi Lãng Dã cùng, hai phân công hành động.

Lưu Thành đối diện với đôi mắt bình tĩnh chút gợn sóng, lộ vẻ lạnh lẽo của Tạ Lan Chi, đáy lòng cảm giác .

Ông bất an hỏi: "Tạ thiếu, ngài định gì?"

Khóe môi Tạ Lan Chi khẽ nhếch, giọng nhàn nhạt : "Đương nhiên là tính tổng nợ, Hoàng Bưu động nên động, hiện tại gần như phế .

Mà Thích Minh Uy là cái ô dù của Hoàng Bưu, vì dung túng, mới để cho một kẻ bại hoại như Hoàng Bưu tiếp tục ngang ngược, món nợ luôn tính."

Anh Lưu Thành từ xuống : "Còn về ông, phân biệt trái, bắt vợ đến đồn cảnh sát. Nếu cô và đứa trẻ trong bụng xảy chuyện, ông mười cái mạng cũng đủ đền."

Lưu Thành thấy sự việc đang phát triển theo hướng dự tính, mặt lộ biểu cảm kinh ngạc xen lẫn vui mừng.

Nghe đến đoạn , còn chuyện của , biểu cảm ông đổi, giải thích với tốc độ cực nhanh.

" bất kỳ bất kính nào với Tạ phu nhân, chỉ là theo thủ tục, từ đầu đến cuối đều động đến cô một chút nào."

Vân Vũ

Tạ Lan Chi hờ hững : "Ông mà thật sự gì vợ , sự nghiệp lẽ đến cùng, hiểu trái, phân biệt đúng sai, hổ thẹn với hai chữ chính nghĩa vai ông."

Giọng ôn hòa chút gợn sóng, tốc độ chậm rãi, vốn nên thư thái, nhưng những lời Tạ Lan Chi , như băng thấu xương, châm chọc khó chịu.

Lưu Thành lộ vẻ gấp gáp, buột miệng : " biện pháp gì, Thích Minh Uy che chở Hoàng Bưu, ai đắc tội Hoàng Bưu, bao lâu sẽ xảy chuyện, nhẹ thì mất việc, nặng thì ngay cả mạng sống cũng còn!"

Ánh mắt Tạ Lan Chi sắc lạnh: "Vậy nên, ông lợi dụng một phụ nữ yếu đuối như A Xu, để giúp các ông giải quyết Hoàng Bưu?"

Người phụ nữ yếu đuối?

Lưu Thành liếc Tần Xu trông hiền lành và vô hại, nhưng thực chất quyết đoán và mạnh mẽ.

Sự hiểu của Tạ gia Thái tử gia về vợ , dường như chút quá .

Lưu Thành thấy tâm tư của , trò vặt thể bày , thấu rõ ràng.

Gương mặt chính trực của ông lộ vẻ cam lòng, từ từ tháo chiếc mũ quân đội xuống, cẩn thận vuốt ve quân hàm đó.

" thừa nhận, lúc phận của Tạ phu nhân, quả thật chút tâm tư nhỏ."

Tạ Lan Chi lạnh nhạt : "Không ai khi lợi dụng , còn thể thây mà lui."

Lưu Thành đặt chiếc mũ quân đội lên bàn, như trút gánh nặng: "Chỉ cần các ngài thể dẹp tên Hoàng Bưu đó , tháo mũ xuống, cũng đáng!"

Tạ Lan Chi màn kịch của ông , thất vọng lắc đầu: "Ông hành sự bốc đồng tự phụ, vẫn nhận sai ở ."

Anh ý định tiếp tục chuyện với Lưu Thành, cúi gần tai Tần Xu.

"Chuyện đêm nay chút phiền phức, nếu em mệt thì nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, ở đây đợi em."

"Không cần, em thấy mệt lắm." Tần Xu lắc đầu, liếc Lưu Thành mặt tái nhợt, hạ thấp giọng hỏi: "Anh thật sự ông mất việc ?"

Chuyện hôm nay, nếu cô hợp tác, Lưu Thành cũng thể thuận lợi tiến hành .

Tần Xu cũng là thấy Hoàng Bưu, cùng với Thích Minh Uy bảo vệ chướng mắt.

Tạ Lan Chi nhéo vành tai cô, khẽ : "Em nghĩ thế nào, leo lên vị trí dễ dàng. Anh chỉ là đang xem ông thể dùng thôi?"

Tần Xu hiểu những vòng vo đó, khó hiểu hỏi: "Ý gì?"

Ánh mắt Tạ Lan Chi tối , trầm ngâm : "Chuyện xác định, chờ xác định sẽ cho em."

Nửa giờ .

Một đàn ông luộm thuộm, A Mộc Đề và Lãng Dã đỡ phòng thẩm vấn.

Khi ba đến gần, một mùi hôi thối nồng nặc, nhanh chóng tràn ngập trong gian chật hẹp.

"Ôi... hôi quá!"

Khứu giác nhạy bén của Tần Xu, lấy tay nhỏ che miệng mũi, đầy vẻ ghét bỏ đánh giá đàn ông vứt xuống đất.

Biểu cảm A Mộc Đề đổi, về phía Tạ Lan Chi đang lưng Tần Xu.

Cậu chỉ đàn ông đất: "Lan ca! Hắn là Thích Minh Uy."

"..." Biểu cảm Tạ Lan Chi cũng khó hết.

Anh kinh ngạc chằm chằm Thích Minh Uy, quần áo nhăn nhúm chịu nổi, tóc tai bù xù, miệng lẩm bẩm gì đó, trông như một kẻ ăn mày ven đường.

Anh để lộ cảm xúc hỏi A Mộc Đề: "Hắn là Thích Minh Uy? Cậu chắc chắn?"

"Chắc chắn!" A Mộc Đề gật đầu.

Cậu , kéo một đàn ông từ ngoài cửa .

"Đây là tài xế của Thích Minh Uy, mở khóa cho , đem từ nhà ."

Tạ Lan Chi cau mày chặt, trầm giọng hỏi tài xế: "Thích Minh Uy thành bộ dạng ?"

Trong ấn tượng của , Thích Minh Uy ngoài ba mươi, là một lịch thiệp, chú trọng hình ảnh của bản .

Tài xế nhận Tạ Lan Chi, kinh hãi : "Thích Phó Bí thư hai tháng nay thể khỏe, ngày thường ngoài việc đưa một đồ ăn thức uống, ông cho tùy tiện quấy rầy, chúng chỉ mỗi ngày trò chuyện báo bình an, cái gì cũng !"

Tạ Lan Chi nghiêm nghị hỏi: "Ý của là, hai tháng nay gặp mặt ?"

Tài xế dùng sức gật đầu: "Đã hơn hai tháng , liên lạc với Thích Phó Bí thư, lên lầu gõ cửa, thấy bên trong tiếng khác, đợi lâu, Thích Phó Bí thư qua cửa bảo đừng quấy rầy ông ."

Trong lúc hai chuyện, Tần Xu đang ghế dậy, lập tức về phía Thích Minh Uy.

Cô quan sát một lúc, nghiêm mặt : "Tạ Lan Chi, trúng độc!"

Loading...