Thập Niên 70, Cô Vợ Dễ Mang Thai Bị Quân Thiếu Tuyệt Tự Sủng Khóc - Chương 20
Cập nhật lúc: 2025-11-14 12:34:55
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau đó, một trận rối loạn. Triệu Vĩnh Cường ngửa đầu, đỡ nhà vệ sinh súc rửa. Khi trở về, chằm chằm nửa bát cơm còn bàn, mặt mũi tràn đầy tiếc nuối, nghiến răng, tiếp tục bưng bát lên ăn. A Mộc Đề đầy vẻ bội phục : "Phó đoàn, ngươi sợ bổ quá mức?" "Sợ cái gì, cùng lắm thì chảy m.á.u một ." Triệu Vĩnh Cường nhồi thịt và cơm miệng hổn hển .
Tạ Lan Chi ăn gần xong, thấy Triệu Vĩnh Cường như quỷ c.h.ế.t đói liền ghét bỏ : "Nhìn ngươi tiền đồ ." Triệu Vĩnh Cường chịu thua, châm chọc : "Ngươi tiền đồ, t.h.u.ố.c đại bổ đều trộn lẫn trong cơm mà cũng thấy ngươi đổ máu." Ý vị trào phúng mười phần, chỉ thiếu chút nữa là Tạ Lan Chi thể hư nhược, . Lời , đối với quân nhân mà , chỉ là những câu móc bình thường. Hết tới khác lời , trúng ngay chỗ đau của Tạ Lan Chi. Mấy ngày nay sáng sớm tỉnh , phản ứng vẫn lúc lúc . Hôm qua tiến hành trị liệu, dẫn đến sáng nay cái đó của ỉu xìu, đầu ỉu xìu não.
Triệu Vĩnh Cường thấy sắc mặt Tạ Lan Chi , liền nhanh chóng bới hết mấy ngụm cơm cuối cùng, thêm hai miếng thịt nhét miệng. "Ta còn việc, đây!" Hắn phồng hai má, chuyện cũng lưu loát, đầu bước . Sắc mặt lạnh như băng của Tạ Lan Chi, ánh mắt phát hung địa chằm chằm bóng lưng Triệu Vĩnh Cường, hận thể kéo sửa chữa một trận.
Tần Xu gắp một miếng thịt ba chỉ bỏ chén Tạ Lan Chi, miệng an ủi: "Không , đừng tính toán với , mau ăn cơm ." Tạ Lan Chi tức giận, đầu chằm chằm Tần Xu, lên án : "Hắn ăn cơm nàng , còn chọc tức !" Tần Xu dỗ dành: "Vậy cho ăn nữa." Tạ Lan Chi lạnh : "Mùi vị cũng cho ngửi." Tần Xu tiếp tục ôn nhu dỗ dành: "Được, tất cả theo ." Tạ Lan Chi khẽ hừ một tiếng từ mũi, tiếp tục vùi đầu ăn cơm. Tần Xu thấy dỗ , chào hỏi A Mộc Đề gắp thức ăn.
Đêm nay, Tạ Lan Chi trị liệu trong giấc mộng, đến khi lên châm cũng hề bừng tỉnh vì đau đớn. Thân thể khi trải qua châm cứu, chén thuốc, liệu pháp ăn uống, cùng thoa ngoài da t.h.u.ố.c cao, trị liệu xong. Hiệu quả chuyển biến mỗi ngày đều hết sức rõ ràng.
Tần Xu khi rời , ánh mắt phức tạp xem Tạ Lan Chi đang giường bệnh. Ánh mắt nàng từ từ dời xuống, về phía nơi kín đáo của nam nhân. Phương diện nam khoa, nàng cũng từng nghiên cứu qua. Sau đó, giờ thì đến phiên nơi . Tần Xu vẫn chậm chạp nên thế nào để giao tiếp với Tạ Lan Chi. Đại bổ chi d.ư.ợ.c tích tụ trong cơ thể, nếu nhanh chóng tiết d.ư.ợ.c hiệu, e rằng sẽ phát sinh biến cố. Tần Xu thầm động viên , chậm nhất là ngày mai, nhất định tất bước cuối cùng .
Chiều tối hôm , Tần Xu mang theo thức ăn nóng hổi, chén thuốc, d.ư.ợ.c cao phòng bệnh. Hôm qua A Mộc Đề và Triệu Vĩnh Cường trong phòng. Hôm nay thêm ba vị binh ca ca mặc quân trang, cao chân dài, gương mặt lạ lẫm. "Tẩu tử !" Ba hô to gọi nàng, vô cùng nhiệt tình. Tần Xu trực giác , Tạ Lan Chi giường bệnh, phát hiện một mặt lạnh lùng trầm mặc, đôi mắt sắc lạnh chút cảm xúc gợn sóng. Lại đến! Đây là đến ăn chực. Tần Xu may mắn đêm nay cơm nhiều hơn hôm qua một chút. Chỉ là, cứ thế ăn mãi cũng chuyện . Chỉ riêng chi phí ăn uống của Tạ Lan Chi mỗi ngày ít. Thêm mấy miệng ăn nữa, dù núi vàng núi bạc cũng sẽ bọn họ ăn sạch. Ba vị binh ca ca mặt dày, Tần Xu chào hỏi, họ liền ưỡn thẳng lưng, quy củ bàn cơm ăn uống.
Trong lúc dùng cơm, một vị binh ca ca họ Thẩm, quân hàm một gạch hai , hạ giọng với Tạ Lan Chi: "Tạ đoàn, gần đây đỉnh núi phía Tây yên bình lắm." "Tình huống thế nào?" Tạ Lan Chi sắc mặt nghiêm túc, đôi mắt sắc lạnh khiến sợ hãi chằm chằm lên tiếng. Thẩm doanh trưởng : "Đại đội hai khi tuần tra ban ngày, khiêng xuống hai c.h.ế.t mang theo vật liệu đất." Vật liệu đất, là một loại độc tố hại do bên ngoài nghiên cứu chế tạo. "Có phát hiện sống nào ?" Tạ Lan Chi cau mày, giọng lạnh lẽo lộ vẻ chán ghét và sát khí. Thẩm doanh trưởng lắc đầu: "Không , hẳn là nội loạn của một thế lực nhỏ, chúng phát hiện bên ngoài vượt biên." Tạ Lan Chi biểu cảm vẫn nghiêm túc, giọng trầm thấp mang theo mệnh lệnh: "Các ngươi gần đây khi tuần tra chuẩn đủ đạn dược, một khi phát hiện đeo nguồn cung cấp, lập tức bắt giữ." Hắn lặng lẽ thêm: "Người phản kháng ngay tại chỗ giải quyết, đảm bảo an tính mạng cho nhân viên bên ." Thẩm doanh trưởng đội chiếc mũ tối đen, lộ một hàm răng trắng. "Minh bạch, đại đội hai bên cũng ý ."
Trong lúc hai chuyện, Tạ Lan Chi cúi đầu , phát hiện thức ăn bàn gần như hết sạch. Hắn ngẩng đầu Thẩm doanh trưởng và hai binh sĩ, gương mặt góc cạnh rõ ràng của lập tức tối sầm . Thẩm doanh trưởng tuy một mực chuyện với , nhưng cũng quên gắp thức ăn chén. Chén cơm chất cao đồ ăn, gần như tràn . Tạ Lan Chi tức giận mà bật , ánh mắt bất thiện liếc xéo ba . "Tốt một chiêu ám độ Trần Thương!" Hắn thuộc hạ của bày mưu một nữa.
Thẩm doanh trưởng và hai binh sĩ chợt thấy , dậy liền phóng ngoài. "Bát, bát vẫn bỏ xuống!" Tần Xu cũng trợn tròn mắt, đuổi theo hô. "Tẩu tử, ngày mai sẽ cho mang chén trả cho nàng." Trong hành lang, Thẩm doanh trưởng chạy nhét cơm miệng, cất cao giọng hô về.
Tần Xu đầu phòng bệnh, đôi mắt đào hoa quyến rũ, lên án chằm chằm Tạ Lan Chi. "Bọn vẫn luôn vô lễ như thế ?" Tạ Lan Chi đổi vẻ mặt lạnh lùng mặt thuộc hạ, mặt nhiều biểu cảm, chỉ treo một nụ nhạt bất đắc dĩ. "Mấy năm , khi cuộc sống còn gian nan, thậm chí còn kịp ăn cơm, bọn quen ăn chực ở chỗ , khi đó thể uống một chén cháo thập cẩm nóng hổi là lắm ." Hồi ức chuyện xưa, mặt Tạ Lan Chi lộ vài phần hoài niệm và may mắn. Hoài niệm những chiến hữu từng hy sinh, may mắn chiến tranh tàn khốc, đẫm m.á.u qua . Tần Xu bốn chữ "cuộc sống gian nan" trong lời Tạ Lan Chi , là cái giá bằng mạng sống của bao đổi lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-co-vo-de-mang-thai-bi-quan-thieu-tuyet-tu-sung-khoc-kajr/chuong-20.html.]
Đề tài quá nặng nề. Nàng im lặng thu dọn bát đũa bàn. Sau khi ăn xong, Tạ Lan Chi như thường lệ châm cứu trị liệu, uống chén t.h.u.ố.c đắng khó nuốt, mặt và đùi bôi t.h.u.ố.c cao màu đen. Tần Xu thu dọn bộ châm cứu dùng, hũ thuốc, hộp t.h.u.ố.c cao túi vải. Tay nàng tìm tòi trong túi vải một lát. Đầu ngón tay chạm một chiếc hộp nhỏ hình tròn thô ráp. Tần Xu ngước mắt Tạ Lan Chi đang lười nhác tựa đầu giường, giống như một con hùng sư đang nghỉ ngơi. Nàng thở một thật dài, : "Hôm nay trị liệu vẫn kết thúc, tìm y tá lấy đồ, chờ ở đây." "Được…" Thanh tuyến của nam nhân chút lạnh lùng, nhưng âm cuối trầm thấp, mềm mại, lộ một vẻ mị hoặc lòng .
Tần Xu dậy vội vã rời , vành tai hiện lên màu hồng mê . Nhan sắc tươi tắn ướt át, giống như dùng sức vặt lấy. Nằm giường, Tạ Lan Chi nhắm nghiền hai mắt, thấy phong tình mỹ hảo . Cửa phòng đóng , lâu , dùng sức đẩy . Tạ Lan Chi mở đôi mắt sắc bén, hai mắt lạnh lẽo thấu xương, đ.â.m thẳng A Mộc Đề xông phòng. "Ngươi nhất là chuyện gấp gáp." Hắn tựa như một con báo săn đang trong mùa sinh sản, trong lúc cấp bách chỗ phát tiết, quấy rầy, trở nên nóng nảy.
Mặt A Mộc Đề đầu tiên là căng thẳng, lập tức ba bước cũng hai bước đến giường bệnh. Hắn hạ thấp giọng báo cáo: "Hương Giang tin tức!" Nhìn sắc mặt nghiêm túc của , đáy mắt phun trào cảm xúc phẫn nộ, Tạ Lan Chi đoán tin tức Hương Giang . Hắn đè xuống những suy nghĩ đang cuộn trào trong lòng, giọng khàn khàn hỏi: "Tình huống thế nào?" A Mộc Đề nghiêng nhỏ: "Tình hình bên đó còn nghiêm trọng hơn chúng dự đoán, khu dân nghèo ngư long hỗn tạp, hầu như bùng phát diện." "Trước chúng chỉ cần chậm một bước nhắc nhở lão gia tử, Khang Na Mạt định sẽ phát tán rộng rãi trong dân chúng." "Lão gia tử gọi điện thoại đến, ngài dùng hơn mười ống t.h.u.ố.c đặc hiệu liền nổi trận lôi đình." "Phu nhân cũng việc , trong nhà lấy nước mắt rửa mặt…" Tạ Lan Chi bỏ qua nội dung về phụ mẫu, ngắt lời A Mộc Đề, trực tiếp truy vấn: "Tình hình Hương Giang bên đó nghiêm trọng đến mức nào?" A Mộc Đề sắc mặt khó coi, trầm giọng : "Hơn 90% nghiện trong khu dân nghèo, đều dùng Khang Na Mạt định độc tố." Tạ Lan Chi mím nhẹ đôi môi mỏng nhạt màu, sắc mặt biểu cảm phức tạp mãnh liệt, khóe mắt đuôi lông mày đều lộ vẻ tàn nhẫn.
Hắn bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Căn cứ điều tra của Tạ gia, Tần Xu bao giờ khỏi Vân Quyến thị, nàng vì Khang Na Mạt định sẽ bùng phát ở Hương Giang?" Nếu như Tần Xu khăng khăng ngăn cản, khiến ngừng dùng Khang Na Mạt định, e rằng hiện tại cũng như những ở Hương Giang, mắc nghiện thuốc. Công lao lớn nhất của chuyện là Tần Xu. Nếu nàng, đợi một thời gian, đất liền còn bao nhiêu sẽ gặp nạn. A Mộc Đề suy nghĩ một chút : "Đây cũng là điều khiến nghi hoặc, tẩu tử lẽ nào khả năng tiên đoán?" Tạ Lan Chi liếc xéo một cái, ngữ khí nghiền ngẫm: "Nàng nếu thể chuyện tương lai, thì sẽ lựa chọn gả cho ." Khóe môi nhịn nhếch lên, trong đồng tử đen như mực lóe lên vẻ lạnh nhạt vô cơ chất, như một con hung thú thấy con mồi. Trong mắt , Tần Xu chính là một con cừu nhỏ tràn đầy bí ẩn và cảm giác hài hòa. Chỉ cần thể nắm mạch của nàng, một kích mất mạng, là thể ăn sống nuốt tươi nàng. A Mộc Đề hiểu ý nghĩa sâu xa, bênh vực kẻ yếu : "Tẩu tử thể gả cho ngài là chuyện , ngày chính là hưởng phúc phận, Kinh thị bao nhiêu tiểu thư vọng tộc đều gả cho ngài." "Có bao nhiêu?"
Tiếng nhẹ nhàng vang lên từ phía . Tần Xu bước phòng, ý mặt đạt tới đáy mắt, chút hứng thú chằm chằm A Mộc Đề. "Để cũng một chút, Tạ Lan Chi cái khối bánh trái thơm ngon bao nhiêu nhớ thương." Nàng mới tới cửa phòng bệnh, liền thấy câu của A Mộc Đề: "Kinh thị bao nhiêu tiểu thư vọng tộc đều gả cho Tạ Lan Chi." Gia thế bối cảnh, vẻ ngoài xuất chúng cùng khí độ của Tạ Lan Chi, định sẵn là kẻ chiêu phong dẫn điệp, đào hoa thịnh vượng. Tần Xu đàn ông như dễ khống chế. Nghe thấy sẽ nhớ thương, nàng thiên tân vạn khổ nuôi rau xanh trong veo như nước, Tần Xu tâm tình hiểu khó chịu. A Mộc Đề hình cứng đờ nguyên tại chỗ, lúng túng xoay , đưa tay vỗ vỗ miệng . "Tẩu tử tới, cái miệng phá của , hươu vượn, mới mò thôi, nàng thể tuyệt đối đừng để trong lòng." A Mộc Đề mồ hôi đầu đều xuất hiện, bước chân dịch chuyển về phía cuối giường, những động tác nhỏ lén lút mạnh. Hắn tìm một cơ hội chạy trốn tuyệt hảo, liền phóng ngoài cửa. Dáng vẻ cướp mạng mà chạy, khiến nên .
Tần Xu nhạo một tiếng, cầm đồ vật trong tay ném lồng n.g.ự.c rộng mở của Tạ Lan Chi, lộ tám múi cơ bụng gợi cảm. Giọng của nàng kiêu ngạo : "Cởi bỏ quần áo ." Tạ Lan Chi cúi đầu trong ngực, là một bộ găng tay cao su trong suốt. "Cầm cái gì?" Tần Xu trả lời, kéo rèm cách ly giường bệnh lên, khoanh tay, từ cao xuống Tạ Lan Chi. "Cởi nhanh quần áo!" Giọng kiều mị, mang theo chút ỏn ẻn ngọt ngào, lộ vài phần kiên nhẫn. Tạ Lan Chi thả găng tay cao su trong tay, ngoan ngoãn cởi bộ đồng phục bệnh nhân mới mặc lâu.
Ngoài cửa sổ, bóng cây lốm đốm ánh trăng bao phủ, từng trận gió nhẹ lùa , khí dần dần kiều diễm trong phòng. Dưới ánh đèn chiếu xuyên qua rèm cách ly, hiện hình ảnh khiến tim đập đỏ mặt. Tần Xu ở giữa giường bệnh, eo đàn ông như một cây cầu cong. Trong màn, truyền đến tiếng phàn nàn hờn dỗi của phụ nữ. "Tạ Lan Chi, cơ bắp quá căng thẳng, thả lỏng." Giọng nam nhân khàn khàn, gợi cảm trầm thấp, vang lên theo . "Nàng nhấc chân lên một chút, đừng lộn xộn!" Tần Xu khom chân nghiêng về phía , hình rung động, suýt chút nữa nhào lồng n.g.ự.c gợi cảm thấm đẫm mồ hôi của nam nhân. Nàng khẽ mím môi đỏ, ngón chân tú khí cong lên độ căng cứng, phản bác lên tiếng: "Như , là theo cách lúc !" Tạ Lan Chi chằm chằm sợi tóc Tần Xu thấm ướt, dính cổ thon dài, nhân tố ác liệt trong lòng nam nhân xuất hiện.