Thập Niên 70: Chồng Cũ Hết Lòng Bảo Bọc Thanh Mai, Tôi Tái Sinh Gả Cho Người Khác - Chương 333: Sự Kiên Nhẫn Và Ôn Nhu Của Anh, Tất Cả Chỉ Dành Cho Một Mình Cô

Cập nhật lúc: 2025-11-18 08:45:31
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh trăng lờ mờ, nhưng Lưu Cầm vẫn thể giữa hai , qua những cử chỉ đơn giản, là tình cảm nồng đậm thể che giấu. Thậm chí cô còn mơ hồ thấy Cố Tiêu hình như đang nũng?

Lúc cô mới xuống nông thôn quả thật một lòng về thành, nhưng cũng từng suy xét ở trong thôn tìm một đàn ông điều kiện để lập gia đình. Khi cô quan sát một vòng, phát hiện Cố Tiêu là điều kiện nhất trong các đồng chí nam thanh niên độc của đại đội. Chỉ là tính tình quá nóng nảy, thỉnh thoảng điểm thanh niên trí thức việc giao tiếp một hai , hung dữ đến mức dọa . Nhóm thanh niên trí thức cũng dám nghĩ đến , từ đó về cô cũng liền từ bỏ.

Không ngờ qua lâu như , thể thấy thái độ của ở đây, thật sự khiến há hốc mồm. Mãi đến lúc , Lưu Cầm mới hiểu , tính tình , chỉ là sự kiên nhẫn và ôn nhu của , tất cả đều dành cho một Tô Thanh Nhiễm mà thôi.

Trải qua , nhiều chuyện cô đều thấu. Hiện tại thấy hai như , trong lòng nửa điểm ghen ghét cũng , chỉ còn sự hâm mộ đối với Tô Thanh Nhiễm.

Tô Thanh Nhiễm thật vất vả dỗ Cố Tiêu , thấy cô còn đang ngây , nhịn gọi một tiếng.

“Lưu thanh niên trí thức, cô ?”

Lưu Cầm hồn, lắc đầu. “Xin , phiền hai nghỉ ngơi. đến đây là hỏi một chút, các cô ở An Thành thuận lợi ?”

Tô Thanh Nhiễm gật đầu, “Thuận lợi, chuyện đều qua . Đại đội trưởng , chuyện về sẽ nhắc , coi như xảy .”

Lưu Cầm “ừ” một tiếng, khẽ lời cảm ơn, cảm ơn cô vạch trần sai lầm của cô mặt .

Sau đó vẫn nhịn hỏi một chút phản ứng của Tôn Chí Văn. Dù cũng là liên lạc thư từ hai tháng, sắp bàn chuyện cưới hỏi. Cho dù hiện tại kết thúc, cũng c.h.ế.t cho rõ ràng.

“Cái Tôn Chí Văn , đều chính miệng thừa nhận ?”

Vân Vũ

Tô Thanh Nhiễm cô chắc chắn còn một tia cam lòng, sợ cô ôm ảo tưởng, liền đem thư nhận tội của Tôn Chí Văn đưa qua cho cô xem.

“Cô xem , đây là Tôn Chí Văn tự tay .”

Lưu Cầm với cảm xúc phức tạp nhận lấy, khi xem xong c.h.ế.t tâm. “Quả nhiên là như thế , thật sự quá ngốc.”

Tô Thanh Nhiễm nhận giấy, gấp cất . Thuận miệng an ủi: “Cô thể thấu lời dối của chứng tỏ cô tính là quá ngốc . Thật cô nên may mắn, may mà kết hôn với như .”

Lưu Cầm gật đầu mạnh, bỗng nhiên ngẩng đầu về phía cô, do dự một lát, vẫn mở lời: “Tô thanh niên trí thức, thật vẫn luôn một vấn đề tò mò. Với điều kiện như cô, rõ ràng thể ở thành phố việc, cần xuống nông thôn. Hơn nữa, hiện tại tình hình gia đình cô điều tra xong, cả nhà đều về thành, cô cũng cơ hội xử lý việc về thành, vì cô vẫn kiên quyết ở kết hôn với đồng chí Cố Tiêu? Kết hôn , phận của cô sẽ từ thanh niên trí thức biến thành thôn dân nơi , về thành sẽ khó.”

Tô Thanh Nhiễm nghĩ tới cô sẽ hỏi như . cũng , đây thật sự là lời trong lòng cô , chắc hẳn nén lâu .

Đời , xem trọng công việc trong thành, cùng với nỗi sợ hãi xuống nông thôn. Nếu tự trải qua, cô cũng thể tin tương lai mấy năm chính sách sẽ biến chuyển long trời lở đất. Cho nên đối với Lưu Cầm, gì về tương lai sắp tới, suy nghĩ bình thường.

Tô Thanh Nhiễm giải thích quá nhiều với cô , chỉ : “ chỉ là cảm thấy cuộc sống hiện tại khá , nhất thiết cứ về thành. Hơn nữa, ai chính sách sẽ như thế nào ? Cứ một bước xem một bước , sống mỗi ngày hiện tại là đủ .”

Lưu Cầm xong suy tư gật đầu, “Cô cũng đúng, trở về thành cũng là việc, ăn cơm, ngủ nghỉ như thôi.”

Tâm sự xong, Tô Thanh Nhiễm bước nhanh về phòng bên cạnh.

Về tới nơi, Cố Tiêu đun nước nóng xong, hơn nữa đổ thau tắm. Thấy cô về, vội vàng giúp cô lấy quần áo, “Nước tắm sẵn sàng, cô tắm .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-chong-cu-het-long-bao-boc-thanh-mai-toi-tai-sinh-ga-cho-nguoi-khac/chuong-333-su-kien-nhan-va-on-nhu-cua-anh-tat-ca-chi-danh-cho-mot-minh-co.html.]

Tô Thanh Nhiễm “ừ” một tiếng, hỏi, “Không mệt mỏi ? Sao tắm ?”

Cố Tiêu bất đắc dĩ , “ ngày thường đều dùng nước tắm thừa của cô.”

Tô Thanh Nhiễm xuống , lập tức ngượng ngùng. Ngày thường dùng nước tắm của cô thì , nhưng hôm nay cô cũng sạch sẽ cho lắm.

“Nếu đun thêm chút nước ấm .”

Thu dọn xong xuôi, thời gian còn đến 8 giờ. Hai vợ chồng hiếm hoi lắm mới ngủ sớm như .

Ngủ sớm, tỉnh dậy tự nhiên cũng sớm. Sáng hôm , hai mới 5 giờ tỉnh. Ngủ trọn vẹn chín tiếng, Cố Tiêu hồi phục đầy đủ năng lượng.

Anh quấn lấy cô đòi một hồi.

Sau khi xong xuôi, bên ngoài sân lục tục truyền đến tiếng chuyện. Tô Thanh Nhiễm hổ đến đỏ bừng mặt, vén chăn lên liền rời giường rửa mặt. Cố Tiêu thoáng qua thời gian, kéo cô , “Còn sớm, với một lát nữa . Ngoài vất vả hai ngày , cần về liền chỉ nghĩ việc, lúc nào nên lười biếng thì lười biếng.”

Tô Thanh Nhiễm quả thật cũng mệt, đơn giản cũng xuống ngủ nướng.

Dậy rửa mặt ăn sáng xong, cô cũng vội vàng công việc. Mà là gọi điện thoại đến cửa hàng Bách Hóa Thượng Hải, báo cho Cao Thịnh Huy việc chuẩn giao hàng. Lại kể về chuyện ở xưởng may An Thành ăn (mua ) một lô vải cắt Giả Lĩnh Tử.

Cao Thịnh Huy xưởng may An Thành quả thực trộm công thức, tức giận. Nghe trộm thành, ngược còn hỏng nhiều vải cắt như , lúc mới nhịn lớn.

“Tốt quá , chúng cũng cần lo lắng bán hàng giống hệt chúng nữa.”

Vui vẻ xong, Cao Thịnh Huy lập tức với Tô Thanh Nhiễm về kế hoạch của họ. Tuy rằng đơn hàng Giả Lĩnh Tử mùa xuân kết thúc, nhưng xét thấy đầu thu cần lượng lớn lên kệ, vẫn sẽ chia đợt đặt mấy đơn hàng nhỏ. Nhân lúc mùa hè rảnh rỗi, thể để cô lên kế hoạch sản xuất, chuẩn hàng . Cứ như , vải cắt mua về cũng đến mức để quá lâu.

Cúp điện thoại, Tô Thanh Nhiễm trực tiếp đến điểm Đầu Hoa, báo tin vui cho . Bất quá việc cấp bách, vẫn là nhanh chóng xong đơn hàng bên Chủ nhiệm Diêu của Cung Tiêu Xã. Chậm nữa, e rằng ông sẽ đích g.i.ế.c qua để giục hàng.

Một tháng .

Ninh Thành cũng dần dần nóng lên. Sau khi hạ, Tô Thanh Nhiễm đại bộ phận thời gian đều ở trong thôn, ít cửa thành. Anh trai và chị dâu đau lòng già và trẻ con chạy thành vất vả, mượn phiếu của đồng nghiệp trong đơn vị, đặc biệt mua một chiếc xe đạp, mỗi rảnh rỗi liền từ trong thành đến thăm họ.

Từ khi Cố Tiêu từng gian, Tô Thanh Nhiễm cũng học cách lười biếng, đơn giản đem việc xử lý hàng cũng ném cho . Khiến ‘tự sản tự tiêu’. Còn thì chỉ quản thu tiền.

 

 

 

 

 

Loading...